Phần 82: Chỉ mành treo chuông. (1)
Không biết giữa vị chuyển vận sứ này và Lãnh Nghệ có mắc míu gì với nhau, nhưng mà làm thế này khó coi quá rồi, dù gì cũng là quan viên triều đình, phải giữ chút thể thống chứ, Liêu tri phủ khó chịu: “Đại nhân, vậy hôm nay còn triệu kiến y không?”
“Không gặp, không gặp.” Chuyển vận sứ đại nhân hừ mũi: ” Một tên quan nhỏ xíu, không biết điều, bản quan gặp y làm cái gì?”
Liêu tri phủ kỳ thực rất tò mò, không biết tên tri huyện ương bướng kia có thứ gì khiến chuyển vận sứ đại nhân thèm muốn đến vậy. Tới mức chịu uất nghẹn thế này, thật kỳ quái.
Có điều tò mò trong lòng vậy thôi, với Liêu tri phủ mà nói, miễn là không liên quan tới cái mũ ô sa của ông ta, ông ta không quá chú tâm: “Đại nhân hẳn còn chưa biết, trước đó y thiếu chút nữa bị giết chết.”
“Sao? Ám sát à?” Hoàng chuyển vận sứ có vẻ lo lắng: ” Chuyện là thế nào, ông nói rõ xem.”
“Như thế này, cách đây không lâu, Lãnh tri huyện dẫn phu nhân đi dạo phố, mua được một nhà hoàn. Nha hoàn đó bị bệnh, cho nên đưa tới y quán. Kết quả là gặp hai tên lưu manh uống rượu say, một tên say rượu nổi điên giết đồng bọn, sau đó trong quá trình giằng co đùn đẩy, dao đâm vào người mà chết. Theo như nhân chứng nói, một tên khi đó còn va phải Lãnh đại nhân, y phúc lớn mạng lớn qua khỏi, chẳng may khi đó bị tên say chém phải thì lớn chuyện.” Liêu tri phủ thuật sơ qua, vụ án phán định như thế, song nghe vào tai Hoàng chuyển vận sứ thành câu chuyện thế nào thì ông ta không chịu trách nhiệm:
Quả nhiên Hoàng chuyển vận sứ vốn đang đùng đùng nổi giận, nghe thế khuôn mặt trở nên hết sức nghiêm trọng vuốt râu trầm tư chốc lát hỏi: “Ba hộ vệ ta phái cho y đâu?”
Mối quan hệ này đúng là kỳ quái, một mặt hãm hại người ta, một mặt lo lắng cho người ta, Liêu tri phủ thấy may mắn vì mình xác định lập trường từ đầu, không dây vào vũng bùn này, giả ngốc là tốt nhất: “Bọn họ ở khách sạn.”
“Làm cái gì thế? Vì sao không theo sát bên cạnh y, bản quan đã dặn rồi, phải theo sát bảo vệ y, bọn chúng không nghe, xảy ra chuyện thì ai chịu trách nhiệm đây?” Hoàng chuyển vận sứ vỗ bàn:
“Hẳn là khi bọn họ tới khách sạn thì Lãnh tri huyện đã ra ngoài rồi.” Liêu tri phủ nói một câu công bằng:
“Ra ngoài rồi thì không biết đi tìm hay sao? Chúng mọc cái đầu để làm gì vậy?” Hoàng chuyển vận sứ cực kỳ không hài lòng: ” Liêu đại nhân, phiền đại nhân chuyển lời bản phủ cho ba người đó, tuyệt đối không cho phép có lần sau, nếu còn xuất hiện chuyện rời khỏi vị trí hộ vệ, bản quan sẽ cách chức điều tra chúng.”
“Vâng!”
Chuyện này vốn phái tên hạ nhân đi chuyển lời là đủ, đâu cần tới ông ta, nhưng chuyển vận sứ đại nhân thích thể hiện quan uy, Liêu tri phủ chẳng so đo với ông ta.
Có vẻ chưa yên tâm, Hoàng chuyển vận sự thêm một câu: “Nói thêm với chúng, nếu Lãnh tri huyện có gì bất trắc, bọn chúng cứa cổ tự tận luôn cho nhanh gọn, bản quan khỏi phải ra tay.”
Liêu tri phủ thầm thất kinh, bề ngoài không tỏ ra điều gì cáo từ mà đi. Ra ngoài toát mồ hôi, chuyện này thực sự không sao đoán thấu được, bảo chuyển vận sứ tốt với Lãnh Nghệ thì ông ta gây khó trăm bề, nếu bảo không thì sao vừa mới nghe tin y có khả năng gặp nguy hiểm lại nổi trận lôi đình như vậy?
Chỉ có một khả năng thôi, chính là thứ ông ta muốn ở Lãnh Nghệ quá quan trọng.
Khi Liêu tri phủ ra tới hoa sảnh thì Lãnh Nghệ đang nói chuyện với Lưu phú thương, có vẻ hòa hợp lắm, Liêu tri phủ ngạc nhiên. Một con mọt sách cổ hủ như Lãnh Nghệ, đáng lẽ phải tránh xa phủ người chỉ có mùi tiền chứ: “Chúng ta về thôi, chuyển vận sứ đại nhân hơi mệt, không tiếp khách.”
“Thật đáng tiếc.” Lãnh Nghệ sớm dự liệu được rồi, miệng nói tiếc mà cái mặt y chả thấy tiếc, thoải mái phủi mông đứng dậy, cáo biệt phú thương về khách sạn Âm Lăng:
Việc chuyển lời cho ba người kia Liêu tri phủ không cần tự mình làm, phái một phó tòng nói là xong.
Lãnh Nghệ về tới phòng của mình, nhìn thấy Trác Xảo Nương đang chải đầu cho nha hoàn Thảo Tuệ. Thảo Tuệ nằm trên giường thiêm thiếp. Hỏi tình hình cô bé thế nào, Trác Xảo Nương mới kể thấy người Thảo Tuệ quá thối, bảo Thành Lạc Tuyền giúp tắm rửa, không ngờ khi cởi y phục ra mới biết, đâu chỉ bẩn, mà trên người chằng chịt vết thương cũ mới, nhiều chỗ mưng mủ, các nàng lại phải rửa vết thương. Thành Lạc Tuyền là người luyện võ, có sẵn ít thuốc trị thương, xoa lên cho cô bé.
Nha đầu đáng thương, Lãnh Nghệ quan sát kỹ Thảo Tuệ, chỉ thấy hai mắt nó khép chặt, gương mặt vốn đỏ đã trở nên nhợt nhạt. Hơi thở ngắn và gấp, môi càng lúc càng tím. Lãnh Nghệ gọi nhỏ: “Thảo Tuệ! Thảo Tuệ!”
Không có lấy một lời đáp lại, lòng Lãnh Nghệ bất an: “Nhìn dáng vẻ của nó xem chừng không ổn, không phải tắm rửa xảy ra vấn đề gì chứ?”
Trác Xảo Nương đâu hiểu mấy chuyện này, nghe trượng phu nói thế đặt tay sờ trán Thảo Tuệ, thấy nóng ran, hơi hoảng: “Thiếp thấy nó bẩn quá nên mới đưa đi tắm… Tắm rửa rất nhanh, chỉ chừng một tuần trà thôi mà.”
“Nàng đừng gấp, cứ đưa nó tới chỗ lang trung xem đã, có lẽ là do ta nghĩ nhiều thôi.”
Thế là vừa về tới nơi, còn chưa kịp ngồi ấm chỗ, Lãnh Nghệ lại bế Thảo Tuệ ra ngoài, cửa khách sạn thường có xe ngựa cho thuê chờ sẵn. Lãnh Nghệ gọi xe ngựa đưa Thảo Tuệ lên, nói tới y quán gấp. Lần này Doãn Thứu đã được cảnh cáo, dẫn thuộc hạ đi theo, chia trước sau, bảo vệ nghiêm ngặt.
Xe tới y quán thì đã muộn, cửa đóng then cái, một tên thuộc hạ của Doãn Thứu tức thì đập cửa rầm rầm.
Cửa mau chóng mở ra, hỏa kế thò mỗi cái đầu ra nói: “Hôm nay không khám bệnh nữa, mai tới.”
Thấy tên thuộc hạ kia định tóm cổ áo hỏa kế, Lãnh Nghệ nhảy xuống xe ngăn lại, khom người nói: “Tiểu ca, bọn ta trước đó có tới y quán xem bệnh, giờ bệnh tình của bệnh nhân có biến cố, liệu có thể mời lão tiên sinh vất vả một phen, khám thêm lần nữa không?”
Đám Doãn Thứu biết thân phận của y, người này sao khách khí với một hỏa kế như thế, cần thiết không?