Phần 79: Dương mưu. (2)
Lãnh Nghệ cảm giác mình rơi vào vòng lặp thời gian vậy, cái câu này y chẳng nhớ đã nghe bao lần nữa, y đánh giá thấp độ mặt dày của quan lại rồi. Lãnh Nghệ chưa đạt được công phu hàm dưỡng đó, là thanh niên, máu nóng vẫn chảy trong người: “Chuyển vận sứ đại nhân rốt cuộc là muốn gì chỗ ti chức, sao ông ấy không nói thẳng ra đi, chơi đánh đố thế này, ai cũng khó chịu.”
Bầu không khí trong bếp nhất thời trở nên gượng gạo, Trác Xảo Nương ngồi xa không nghe thấy họ nói gì nhưng cũng cảm thụ được sự chuyện không bình thường, không khỏi lo lắng.
Liêu tri phủ thấy tính con lừa của Lãnh Nghệ lại phát tác, không giả ngốc nữa: “Thực ra bản phủ cũng không biết chuyển vận sứ muốn gì ở ngươi, mới đầu ta còn nghĩ ông ta muốn ăn hối lộ, sau mới biết là không phải. Rốt cuộc là thứ gì, đó là chuyện của ngươi và chuyển vận sứ đại nhân, bản phủ không muốn liên quan.”
Lãnh Nghệ nóng nảy: “Ti chức thực sự không biết ông ta muốn cái gì, nếu là vàng bạc châu báu, ông ta cũng biết, ti chức không có. Nếu là thứ khác, ông ta sao không nói thẳng ra đi, xem xem ti chức có hay không. Nếu có ti chức hai tay dâng lên, ti chức chịu đựng đủ chuyện bị người ta ở sau lưng bày kế hãm hãi rồi.”
Liêu tri phủ giả ngốc là vì ông ta không muốn dây dưa vào ân oán cá nhân, nhắc một câu vừa đủ: “Ngươi phải tự nghiền ngẫm thôi, xem xem bản thân phải chăng nhận thứ không nên nhận.”
Lãnh Nghệ cũng biết thế, vấn đề y không phải là người kia, trước đó đám Trá Nữ Bang bắt cóc Xảo Nương đã nói muốn y giao ra thứ lấy được ở dịch trạm Âm Sơn. Ai mà biết tri huyện kia lấy cái gì của người ta ở đó. Thứ gì đường đường chuyển vận sử không thể trực tiếp đòi, mà bảy đủ trò như vậy?
Chắc chắn là thứ không thể công khai, không cách nào đi đường chính quy, cho nên mới phải gây áp lực như vậy. Bọn chúng từng dùng cả khốc hình để tra tấn “mình”, nhưng không có kết quả.
Rốt cuộc là thứ gì mà khiến bọn chúng hai tâm tổn trí như vậy, viên tri huyện kia giấu nó ở đâu.
Í, không đúng, Lãnh Nghệ nhất ra điều không bình thường rồi, nếu như thứ bọn chúng muốn quan trọng như thế, dứt khoát phải có bằng được thứ đó. Vì sao lại phái sát thủ đi ám sát làm gì? Giết người rồi chẳng phải càng không có được à?
Rốt cuộc mình lún vào chuyện quái quỷ gì thế này?
Suy nghĩ như thế nói ra thì dài, kỳ thực chỉ một thoáng trong đầu Lãnh Nghệ mà thôi. Cho nên Liêu tri phủ cũng không biết là y vừa thất thần, chỉ lần nữa dặn Lãnh Nghệ, không nên bỏ qua cơ hội.
Lãnh Nghệ chán nản gật đầu, y thấy mình chẳng thích hợp làm quan, nói thẳng ra là y ghét làm quan, ghét đống chuyện thối nát trên quan trường, vì với tính y gặp loại chuyện chướng tai gai mắt khó mà nhịn được. Bây giờ Lãnh Nghệ chỉ muốn mau mau giải quyết chuyện phiền phức này, quay về huyện Âm Lăng, có ở đó cả đời cũng không hề gì.
Hai người ở trong bếp trò chuyện hồi lâu, sư gia của tri phủ cũng xong việc đi vào bẩm báo, tình huống rất nhiều người nhìn thấy chứng thực, nên không có gì phức tạp. Đang lúc y quán đông khách thì có hai tên say đi vào, một người say rượu quá mức, nổi điên giết bằng hữu, sau đó xô đẩy với người kia, bị chính con dao giết người kết liễu bản thân.
Lãnh Nghệ tuy có mặt ở hiện trường, là nhân chứng, nhưng y là quan gia, trên nguyên tắc không làm chứng. Cho nên không ai dám hỏi y nhìn thấy cái gì. Lúc đó thực sự không ai để ý tới hai tên say đó, khi một tên trúng dao kêu lên thì tất cả quay sang thì chuyện đã rồi, còn tên thứ hai chết thì mọi người chạy cả, không ai thấy nốt. Chính Lãnh Nghệ chạy vào gieo vào đầu họ ý nghĩ hai tên đó giết, phần còn lại do đầu óc con người tự hoàn thành.
Mà kết quả này với nha môn tri phủ cũng tốt quá rồi, không cần lo có án mạng ảnh hưởng tới chính tích.
Liêu tri phủ hài lòng, ông ta chỉ cần có thế, với tuổi tác, quan hệ của ông ta, thăng tiến khó, ông ta chỉ mong yên ổn ngồi ghế tri phủ này tới tuổi già cáo lão thôi.
Lãnh Nghệ tranh thủ hỏi: “Đã tra ra thân phận hai người đó chưa?”
Viên sư gia đáp: “Rồi ạ, có người nha môn nhận ra, là thứ lưu manh đường phố ở Ba Châu, bình thường thích đánh đấm gây sự.”
Với thân thủ hai người đó, nếu y không có chút đề phòng nào, khả năng bị chúng ám sát thành công rất cao. Lưu manh nào có thân thủ như vậy, nhưng Lãnh Nghệ không nói ra.
Liêu tri phủ thấy đã xong việc, đứng dậy nói: “Lãnh đại nhân, ngươi về chuẩn bị, sau đó tới nhà môn tri phủ, bản phủ cùng ngươi đi bái phỏng chuyển vận sứ đại nhân.”
Chuyện vụn vặt cho sư gia lo liệu, ông ta dẫn bộ khoái đi.
Đổng sư gia lúc này mới được vào hậu viện, đem quần áo mua về đưa Trác Xảo Nương, vì là nô tỳ, nên chỉ cần chú trọng rẻ và ấm áp thôi, thứ khác không chú ý, trông không khác gì mấy cái bao tải.
Cô bé tuy được uống thuốc, nhưng vẫn yếu lắm, ngồi còn chẳng nổi, nói gì thay y phục. Trác Xảo Nương không ngại bẩn, cũng chẳng để ý tới thân phận tri huyện phu nhân của mình, tự mình thay y phục cho cô bé. Chưởng quầy y quán giờ biết Lãnh Nghệ là quan lão gia rồi, vội gọi một cỗ xe ngựa, đưa Lãnh Nghệ về khách sạn Âm Lăng.
Về tới khách sạn thì Doãn Thứu và tỷ muội Thành gia đã đợi từ lâu. Vũ bộ đầu cũng đi trả nợ xong quay về, đưa giấy nợ cho Lãnh Nghệ, Lãnh Nghệ thuận tay ném luôn vào lò lửa. Rồi giới thiệu hai bên. Đám Doãn Thứu là thần bộ của lục phiến môn kinh thành, cấp bậc trên Vũ bộ đầu rất nhiều, Vũ bộ đầu lấy lễ cấp dưới chào hỏi. Ba người kia không kiêu ngạo, chắp tay đáp lễ.
Lãnh Nghệ thay quan bào xong thì gọi Doãn Thứu tới, bảo ông ta theo mình tới nha môn tri phủ. Lúc này y cơ bản xác định được có hai nhóm người nhắm vào mình. Một nhóm chỉ cần món đồ kia, chính là đám Hoàng chuyển vận sứ, thế nên trước khi lấy được thứ đó, bọn họ nhất định bảo vệ y. Nhóm khác cũng muốn lấy món đồ kia, nhưng ưu tiên giết y giữ bí mật hơn.
Không ngờ Doãn Thứu nói: “Đại lão gia, trong ba người thuộc hạ thì Thành Lạc Tiệp võ công cao nhất, nên chuyển vận sứ đại nhân đã an bài nàng bảo hộ sát bên đại nhân, Thành Lạc Tuyền bảo vệ phu nhân. Còn lão hủ chỉ ở giữa phối hợp, bình thường làm chân chạy vặt mà thôi.”
Hai cô nương xinh đẹp kia võ công lại còn cao hơn cả lão già này à? Đối phương đã nói thế, Lãnh Nghệ tạm cho là vậy: “Vậy thì bảo Thành Lạc Tiệp cô nương theo ta.”