Phần 74: Trả nợ thân nhẹ nhõm. (2)
Không ngờ Lãnh Nghệ lại đi tới trước mặt tỷ tỷ Thành Lạc Tiệp, chỉ bọc hành trang trên vai nàng, bảo đưa cho mình. Lần này y bê còn vất vả hơn, lại bở năm sáu lần bọc vải nữa mới tới cái rương nhỏ.
Rương vừa mở ra, Liêu tri phủ bàng hoàng, bên trong toàn là vàng, vàng đầy ắp, ông ta lảo đảo lùi lại, mặt cũng vàng luôn: “Thế này là sao? Thế này là sao?”
Lãnh Nghệ khom người: “Đây chính là khoản tiền thuế bị mất, thật ra tên trộm kia không lấy được gì, vì để phòng vạn nhất, ti chức đã di chuyển tiền thuế sang nơi khác. Tiếp đó ti chức diễn một vở kịch để mọi người nghĩ tiền bị trộm rồi thôi.”
Đổng sư gia vừa mừng vừa không hiểu, nếu tiền không mất, vì sao lại nói mất, rồi vì sao tới cả tri phủ đại nhân cũng phải che giấu?
Sắc mặt Liêu tri phủ biến đổi liên tục, trông hết sức đáng sợ, tay run run chỉ mặt Lãnh Nghệ: “Ngươi, ngươi làm thế là vì sao? Nếu tiền thuế không bị trộm, vì sao không lập tức nộp làm mà làm việc này?”
“Lần trước ti chức tới nộp thuế, ti phòng hộ phòng xin nghỉ, không biết là nghỉ bao lâu, nên không thể nộp thuế, mà phủ nha lại không bảo quản hộ. Khoản tiền lớn thế này, chẳng may để ở chỗ ti chức, đạo tặc mà biết sẽ lại đến lấy. Cho nên ti chức phải giả vờ bị trộm rồi, thế thì không ai tới nữa.” Lãnh Nghệ chắp tay nói hết sức chân thành, mặt thật thà như từ trước tới giờ:
Vào tai Liêu tri phủ lại không khác gì lời giễu cợt, chẳng lẽ y nhìn thấu hết rồi, không thể nào, y chỉ là con mọt sách ngốc nghếch mà thôi. Vì thế ông ta vờ như không hiểu gì hết, hừ một tiếng: “Khi bản phủ lần cuối hỏi ngươi, vì sao ngươi không nói, lúc sắp bị bắt cũng không nói, tới giờ mới nói ra? Ngươi trêu chọc bản phủ hay sao?”
Lãnh Nghệ đưa tay làm động tác mời: “Đại nhân, có thể quá bộ sang đây nói chuyện không?”
Liêu tri phủ không đáp, nhưng chắp tay đi về cuối sân, ra sau một hòn giả sơn cách đó mười mấy mét mới đứng lại, đợi Lãnh Nghệ tới, rít giọng hỏi: “Nói đi, vì sao trì hoãn tới giờ mới giao ra?”
“Vì ti chức muốn biết, nếu như mình thực sự không nộp được thuế sẽ có kết quả gì?” Lãnh Nghệ dùng giọng chỉ hai người nghe được nói: ” Kết quả này đã chứng minh suy đoán của ti chức, có người trăm phương ngàn kế không để ti chức nộp được thuế, còn gây huyết án ý đồ hãm hại ti chức. Mục đích đơn giản, đó là ép ti chức vào đường cùng, để ti chức phải làm theo bọn chúng. Đại nhân, ngài có biết bọn chúng bức bách ti chức làm gì không?”
Y biết, y biết, té ra là y biết hết, nhưng lại giả ngốc với mình, Liêu tri phủ nén giận: “Bản phủ không biết.”
Lãnh Nghệ không vạch trần hẳn, nói mập mờ: “Chuyện này hẳn là liên quan tới thứ gì đó, một thứ vô cùng trọng yếu, một thứ vô cùng đáng tiền. Đám người đó vì cho rằng trên người ti chức có thứ này, bọn chúng tìm không ra. Cho nên mới trộm thuế, tạo ra án mạng, giở đủ thủ đoạn để dồn ti chức vào đường cùng, mục đích chẳng qua là vì thứ kia mà thôi. Đó là nguyên nhân chuyển vận sứ đại nhân dù biết ti chức trắng tay rồi vẫn trắng trợn muốn đại nhân chuyển lời, để ti chức tới hối lộ.”
“Ngươi, ngươi từ đâu lại nói như thế chứ? Sao lại có thể, có thể hoang đường như vậy?” Bằng vào kinh nghiệm quan trường bao năm của Liêu tri phủ, lúc này cũng không tránh khỏi thất thố:
Lãnh Nghệ nhìn ông ta không chớp, kỳ thực y cũng hiểu, mình không thông thạo đấu đá quan trường, cách hành xử thế này có lẽ là không khôn ngoan. Nhưng y kệ, đằng nào Lãnh Nghệ không định tham gia vào trò chơi chính trị gì cả, y chỉ muốn giải quyết vấn đề này, vậy thì đưa nó về lĩnh vực mình thông thạo nhất để chơi, đó là phá án.
Đúng thế đấy, Lãnh Nghệ hiện coi đây là vụ án để y phá, đây là vụ án lớn, y phá là được, vấn đề khác y không cân nhắc tới, ít nhất là bây giờ chưa thể nghĩ tới: “Xem ra đại nhân cũng bị người ta che mắt, chỉ làm theo lệnh, kẻ sắp đặt chuyện này là người khác! Có lẽ chỉ Hoàng chuyển vận sứ mới biết… Hẳn ông ta nhờ đại nhân tạm thời đừng thu nhận thuế của ti chức, cũng không thể bảo quản thay chứ gì?”
Liêu tri phủ chưa từng bị phía dưới chất vấn thế này, qua một thoáng hoảng hốt, ổn định tâm thần, quát: “Lãnh đại nhân, chớ ăn nói hàm hồ, chuyển vận sứ sao có thể là người như thế?”
“Xin lỗi, là ti chức lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, ti chức nên tới trước mặt tạ tội.”
“Chuyển vận sứ đại nhân đâu có thể là nói muốn gặp là gặp. Những lời của ngươi vừa rồi hồ đồ hoang đường, bản phủ coi như chưa từng nghe thấy! Được rồi, ngươi đã nộp thuế, vậy là tốt. Có điều ngươi đã nộp thuế rồi, vậy người phân phối cho ngươi có cần nữa hay không, bản phủ phải cân nhắc, hôm nay muộn rồi, ngươi ở lại một ngày đi, mai bản phủ nghĩ kỹ rồi quyết định.”
Lãnh Nghệ thấy ông ta đã lấy lại bình tĩnh, biết không thể thăm dò gì nữa, y cũng hiểu, nếu Liêu tri phủ không phải kẻ chủ mưu, những kẻ kia là người của Hoàng chuyển vận sứ, ông ta cũng đang ngầm ám thị điều này với mình. Có điều tin được ông ta không vẫn cần đợi xem đã, Lãnh Nghệ chắp tay: “Ti chức đã hiểu.”
Liêu tri phủ phất tay hừ một tiếng, chỉnh lại mũ, đủng đỉnh đi ra. Tới trước bàn thu thuế, hỏi hai ti phòng đang chờ đợi: “Con số đúng chứ?”
Hai người khom người đám: “Vâng ạ, đều khớp, bọn ti chức đã cùng Đổng sư gia của huyện Âm Lăng kết toán rõ ràng.”
Liêu tri phủ mặt điềm tĩnh, không ai có thể từ nét mặt ông ta đoán ra vừa rồi xảy ra chuyện gì: “Được, Lãnh đại nhân, ngươi về khách sạn đợi lệnh. Doãn Thứu, Thành Lạc Tuyền, Thành Lạc Tiệp, các ngươi tạm thời chưa cần theo Lãnh đại nhân, đợi tin của bản phủ đã.”
Ba người kia không hiểu gì cả, chỉ biết vâng dạ.
Lãnh Nghệ không muốn tốn thêm thời gian, dẫn người của mình rời nha môn tri phủ.