Phần 68: Cô vợ nhỏ. (1)
Trác Xảo Nương lăn tới một tảng đá, nàng nhỏm người dậy, đưa hai tay ra, ra sức cọ thừng vào rìa tảng đá, mặc cổ tay bị cọ rách da, nàng cũng không để ý. Nàng chỉ một lòng chuyên tâm cứa đứt thừng, nàng phải trở về, báo cho trượng phu biết có kẻ muốn gây bất lợi cho chàng.
Đá quá cùn, thế nên phải mất rất nhiều thời gian, dây thừng đứt. Hai tay vừa được tự do, Trác Xảo Nương cởi dây thừng buộc chân, quay đầu nhìn cái xác mất nửa đầu, nửa khuôn mặt chỉ còn con mắt như đang trừng trừng nhìn mình. Nàng hoảng sợ chạy, núi khá dốc, nàng liên tục vấp ngã, may nhờ tuyết rất dày cho nên nàng không bị thương, cuối cùng khi xuống tới chân núi là nàng gần như lăn xuống.
Toàn thân thương tích đau đớn, gió lạnh căm căm, bốn bề mênh mông tuyết trắng, nếu là thiếu nữ bình thường, có lẽ đã tuyệt vọng gục ngã rồi. Nhưng nàng là nữ nhi của núi rừng, nàng không sợ nơi này, từ bé đã chịu rất nhiều khổ cực, nàng hiền lành nhu thuận cũng rất kiên cường mạnh mẽ.
Đại khái xác định phương hướng xong, nàng men theo chân núi mà chạy.
Tuyết đã ngừng rơi, trời đất một mảnh âm u cô tịch, thỉnh thoảng những cơn gió luồn qua khe nói tạo thành âm thành, khiến người ta nghe mà rởn tóc gáy.
Bước thấp bước cao dẫm trên tuyết ngập tới gối, bốn bề im phăng phắc không một tiếng động, chỉ có tiếng chân nàng dẫm trên tuyết loạt xoạt. Gió thỏi qua tuyết dọng trên tán cây lả tả rơi, hoa tuyết bay lượn trên đầu nàng. Cuối cùng ông trời run rủi, nàng dừng lại ở một khoảng đất rộng, phía trước là quan đạo. Trác Xảo Nương bật khóc, khóc thành tiếng, chạy một quãng đường rất dài rồi, thể lực nàng suy kiệt, nhưng nàng vẫn chạy, dốc sức mà chạy.
Chạy về tới thành Ba Châu thì là rạng sáng, đây là thời điểm vắng vẻ nhất trong ngày, cả người buôn bán chăm chỉ nhất cũng chưa thức dậy, kẻ chơi đêm thì đã kiệt sức say trong giấc nồng.
Trác Xảo Nương mệt tới hư thoát rồi, nàng không chạy nổi nữa, hai mắt nàng mờ đi, muốn gục xuống bất kỳ lúc nào, nhưng nàng cắn răng đi về khách sạn Âm Lăng.
Khách sạn đóng cửa, nàng đập cửa, vượt qua hỏa kế đang mắt nhắm mắt mở, lấy hết sức chạy lên lầu, tới cửa phòng mình, vừa đập cửa một cái, không ngờ cửa khép hờ mở ra. Trác Xảo Nương mếu máo khóc tới giường vén màn lên gọi “quan nhân”, trên giường không có một ai.
Trác Xảo Nương hoảng loạn, rồi phát hiện nóc nhà thủng một lỗ, gió tuyết ào ào lùa vào, nàng càng kinh hoàng, gào lên trong sợ hãi tột độ: “Quan nhân, quan nhân, chàng đâu rồi?”
Cửa phòng bên bật mở, Vũ bộ đầu một tay ôm cái rương, một tay cầm thanh đao, nhìn thấy Trác Xảo Nương thì ngỡ ngàng: “Phu nhân, sao phu nhân về giờ này?”
Trác Xảo Nương nghe thấy giọng người quen quay lại, nhìn thấy hắn mặc quan bào của trượng phu càng hoảng: “Quan nhân của ta đâu?”
“Đại lão gia ở hậu viện.” Vũ bộ đầu không hiểu đầu đuôi ra sao, nói năng lẫn lộn: ” Đại lão gia bảo thuộc hạ mặc bộ đồ này, bảo vệ…”
Vừa nói tới đó thêm cánh cửa nửa mở ra, Đổng sư gia khoác vội cái áo dài, chân con đi đất, nhìn thấy Trác Xảo Nương thì bất ngờ: “Phu nhân sao lại về thế này, không phải là…”
“Phu nhân, có phải nàng về rồi không?” Đúng lúc này giọng của Lãnh Nghệ từ hành lang truyền tới:
Quay ngược thời gian hơn một canh giờ trước, lúc đó Trác Xảo Nương còn đang dùng đá cắt thừng, vì thừng thì chắc mà đá thì cùn, nên nàng tốn rất nhiều thời gian. Lãnh Nghệ sợ tiếng súng làm kinh động tới kẻ khác, cho nên quay lại miếu chọn chỗ ẩn nấp kín đáo hộ vệ vừa cho nàng, vừa lục soát thi thể đám nữ tử trong miếu, tìm kiếm manh mối, nhưng trừ ít bạc vụn ra thì không có gì đặc biệt.
Lãnh Nghệ không thể nào lộ diện trước mặt Trác Xảo Nương, vì Lãnh Nghệ chỉ là một tên thư sinh trói gà không chặt mà thôi, không có lời giải thích nào trọn vẹn cả. Vì thế y dằn lòng đi đường vòng lặng lẽ lên núi, nấp sau lưng Trác Xảo Nương bảo vệ.
Khi Trác Xảo Nương cắt được thừng chạy xuống núi, Lãnh Nghệ tới bên cạnh thi thể mỹ phụ, lục ra được ít đồ dùng nữ nhân và túi bạc nhỏ, y chẳng khách khí lấy đi, bám theo Trác Xảo Nương.
Suốt dọc đường nhìn nàng sợ hãi, nhìn nàng lạc lối, nhìn nàng khóc, nhìn nàng kiên cường, mỗi nhịp tim của y như đều ảnh hưởng bởi cảm xúc của nàng, không ít lần muốn chạy ra ôm nàng vào lòng, nói một câu “Không sao, có ta đây rồi.”.
Thật may mắn, Trác Xảo Nương tìm được đường về thành, cô gái nhỏ nhắn ấy chứa trong người sức mạnh cùng nghị lực không ngờ. Lãnh Nghệ lúc này cũng yên tâm, chạy vào qua ngõ nhỏ, leo tường quay về phòng Vũ bộ đầu trước, thay một bộ y phục mới chờ đợi, khi nghe tiếng gọi của nàng, vội vàng chạy lên lầu.
Lãnh Nghệ đi lên lầu, làm ra vẻ không biết gì cả, miệng còn than vãn: “Vũ bộ đầu, giường của ngươi nhiều rận quá, ta không ngủ được, đang ngồi bắt rận thì nghe thấy…”
Chưa nói hết câu Trác Xảo Nương như viên đạn lao vào lòng y, khóc lớn, như đứa bé lạc đường tìm về được lòng mẹ, tiếng khóc chứa đựng cả niềm vui, sợ hãi lẫn tủi hởn, ai nghe cũng xót xa.
Lãnh Nghệ muốn ôm chặt nàng trong lòng, an ủi vỗ về, nhưng y dằn lòng kiềm chế, giọng còn cố ý nghiêm giọng trách móc: “Đừng khóc nữa, nàng đánh thức hết mọi người dậy bây giờ. Nín nào, có gì về phòng rồi nói.”
Trác Xảo Nương thấy trượng phu rồi, yên tâm rồi, tinh thần hoàn toàn thả lòng, vừa rồi chỉ là cảm xúc đột phát, sức kiềm chế của nàng rất mạnh. Rất nhanh đã nín khóc, chỉ còn hơi thút thít.
Lãnh Nghệ sợ tiếng khóc của nàng kinh động thêm người khác, chẳng biết gây ra chuyện đồn đại gì, nhanh chóng đưa nàng vào trong phòng của mình, đóng cửa lại, tỏ ra nghi hoặc: “Nàng đi thăm người thân cơ mà, vì sao trời chưa sáng đã chạy về rồi?”
Đi thăm người thân? Không, không phải thế, nàng bị bắt đi, những kẻ đó rất ác động, cứ một lúc chúng lại dùng cây trâm rất nhỏ đâm vào người nàng, Trác Xảo Nương chỉ muốn ôm trượng phu khóc to kể hết ủy khuất sợ hãi của mình. Chỉ là bắt gặp ánh mắt nghiêm khắc của trượng phu, dù rất tủi thân, nàng vẫn thuận khẩu khí của y trả lời: “Thiếp nhớ quan nhân nên về, dọc đường gặp mấy con chó hoang đuổi theo, thiếp sợ quá, cho nên, cho nên…”