Phần 598: Hồi mã thương. (1)
Ngoài Cư Dung quan, bên sông Quy Thủy trước thành Nho Châu.
Dương tam lang suất lĩnh quân tiên phong men theo sông Quy Thủy mà đi, từ xa đã nhìn thấy thành Nho Châu.
Bọn họ vượt qua Thái Hành Sơn, dọc đường hành quân khẩn cấp, rốt cuộc tới Nho Châu ngoài Cư Dung quan rồi, chỉ cần hạ tòa thành này, sẽ có chỗ dựa đánh Cư Dung quan rồi.
Quay đầu lại nhìn hậu phương, đằng xa là chủ lực của đại ca, hậu quân có nhị ca. Dọc đường tiến quân thuận lợi, xem ra quân Liêu không ngờ bọn họ đi đường vòng, đánh bọc hậu bọn chúng.
Dương tam lang rất hài lòng.
Trong số binh sĩ đi đầu, có ba huynh đệ Cừu gia, là Cừu Hữu Tài, Cừu Hữu Phú và Cừu Hữu Thọ. Ba người vừa đi vừa tán gẫu, bọn họ từng tham gia chiến dịch công phá Nam Đường, coi như đã được khói lửa chiến trường tẩy rửa rồi, bề ngoài tỏ ra khá thoải mái.
Đại ca Cừu Hữu Tài nói: “Quân Liêu khó chơi lắm đấy, Lão Nhị, đệ là trường mâu thủ, ta là trường phủ thủ, đối phó với thiết kỵ quân Liêu phải trông vào chúng ta, chúng ta ở tuyến đầu, khi chiến đấu phải trấn định, đừng quay đầu, giơ lưng ra với kỵ binh địch là chết chắc rồi. Cầm chắc trường mâu, nhắm vào ngực chúng, chúng tự nạp mạng thôi, đừng sợ.”
Lão nhị Cừu Hữu Phú cười: “Đại ca nói câu này bao nhiêu lần rồi, đệ nghe muốn chai cả tai. Huynh đánh Nam Đường bị thương ở lưng, lúc chém chân ngựa Liêu đừng để chém không nổi chân ngựa đã làm mình trẹo lưng.”
Lão tam Cừu Hữu Thọ cười ha hả.
Đại ca Cừu Hữu Tài trừng mắt: “Còn cười được à, không phải ta cứu đệ thì có đến mức bị thương không?”
Lão Tam ngượng ngùng: “Đại ca, quân Liêu lợi hại lắm, huynh ở trên đầu cẩn thận.”
Lão Nhị vỗ vai: “Đại ca không cần lo cho bọn đệ, bọn đệ lớn rồi, tự lo được cho mình, huynh ở tuyến đầu mới là phải hết sức thận trọng.”
Ba huynh đệ đang nói chuyện thì cảm giác được mặt đất dưới chân đang rung rinh, mới đầu nhẹ thôi, nhưng ngày càng rõ, bên tai cũng có tiếng ầm ầm như truyền tới.
Tất cả đều dừng bước.
Lão đại Cừu Hữu Tài bỏ trường mâu, nằm rạp xuống đất mà nghe, đây là tiếng vó ngựa? Phải bao nhiêu con ngựa mới có thể gây ra chấn động này? Mặt hắn trắng bệch vội vàng đứng lên nhìn ra xa, một đường kẻ màu đen đang dần lớn lên.
“Địch tới rồi, quân Liêu! Là kỵ binh đấy, mau báo cáo tướng quân.”
Rất nhiều binh sĩ phát hiện ra lớn tiếng la hét.
Dương tam lang ở giữa đội ngũ nghe thấy, nhảy lên lưng ngựa nhìn, quả nhiên trên bãi sông hẹp có hai đường kẻ đang nối lại với nhau. Sắc mặt hắn khó coi, bốn phía là bình nguyên, sông Quy Thủy chắn lối, bọn họ bị vây ở bãi sông hẹp hơn 10 dặm. Nếu bên kia là kỵ binh trọng giáp, đó sẽ là tai họa với bộ binh, vội ra lệnh: “Thổi tù và gặp địch.”
Tiếng tù và trầm hùng vang vọng không gian rộng lớn.
Bộ đội chủ lực của Dương đại lang nghe thấy, sắc mặt biến đổi: “Thiết kỵ quân Liêu tới rồi, tránh vào rừng né tránh mũi xung phong của địch, đợi chúng quay đầu thì đánh.”
Chiến tướng Dương Khai chuẩn bị chấp hành thì khựng người, vì từ trong sơn cốc của Thái Hành Sơn vô số cờ hiệu dựng lên, trống gõ vang lừng, quân Liêu hò hét kéo ra đông như thủy triều.
Gặp phải mai phục rồi.
Đúng lúc này ở hậu quân cũng có tiếng tù và báo hiệu gặp địch.
Như vậy bọn họ bị vây cả ba mặt, muốn lui cũng không thể, chỉ có thể đón địch.
Không rõ số lượng địch là bao nhiêu Dương đại lang không hoảng: “Truyền lệnh bố trận, trường thương trận và phủ trận trước, cung trận sau.”
Trống trận vang lừng, tiên phong và hậu doanh của quân Tống nhanh chóng tiến vào trận doanh chủ lực, các quân trận nhanh chóng dàn hàng, tạo thành hai đạo phòng tuyến dài.
Đối diện với quân Liêu ở trên Thái Hành Sơn xuống, chủ lực đối phó là cung trận.
Quân Liêu càng lúc càng tới gần, tiếng vó ngựa đinh tai nhức óc, mặt đất rung chuyển, quân sĩ Đại Tống mặt mày căng thăng nhìn chằm chằm vào quân địch đang từng bước tới gần.
Chữ Khiết Đan trên chiến kỳ quân Liêu đã hiện ra rõ ràng.
“Phóng tên!” Dương tam lang hạ lệnh:
Từng hàng thần nỏ thủ theo cờ hiệu lắp tên, hướng xiên xiên lên trên, đồng loạt bắn ra hàng vạn mũi tên vẽ thành đường cong trên trời, sau đó lao xuống vun vút.
Hàng đầu của kỵ binh địch đều cầm thuẫn bài, chúng giơ lên chống lại mưa tên ào ạt, tuy có rất nhiều tên trúng tên ngã xuống, nhưng chẳng ảnh hưởng tới tốc độ tiến quân.
Thần nỏ thủ bắn hết lập tức rút ra sau cung tiễn thủ, vì nỏ lắp rất lâu, đối diện với kỵ binh chỉ có thể bắn một lần. Thế nên tiếp theo là lượt thần nỏ thủ thứ hai, lần này bọn họ gần như bắn ngang, vì tốc độ kỵ binh Liêu quá nhanh.
Viu viu viu!
Thần nỏ của quân Tống có lực bắn cực mạnh, trong tầm bắn của nó hoàn toàn có thể xuyên cả trọng giáp, vì thế lần này cả hàng kỵ binh bên trên đổ xuống, phía sau hoặc né, hoặc nhảy qua, vẫn cứ như đợt sóng ập tới.
Quân Liêu đã gần trong gang tấc.
Cừu Hữu Thọ trong đội ngũ thần nỏ thủ, tay hắn run run, nhìn trường đao loang loáng của quân Liêu mà mắt hoa lên, nhưng vẫn nhắm đúng phương hướng địch mà bắn.
Viu!
Mũi tên bắn ra, xuyên bụng quân Liêu, khoảng cách gần thế này, không thứ giáp nào kháng cự nổi.
Tên kỵ binh đó như bị thúc một gậy giữa hông, ngã văng ra sau ngựa, bị đồng bọn dẫm nát.
Cừu Hữu Thọ mừng rỡ, đây là lần đầu tiên hắn mặt đối mặt giết chết địch, hưng phần muốn nhảy cẫng lên, nghe thấy tiếng đại ca loáng thoáng la hét, sực tỉnh ném nỏ quay đầu về sau hàng ngũ trường phủ thủ.
Lúc hắn chạy qua hàng ngũ của nhị ca nhìn thấy trường mâu của nhị ca đâm trúng bụng một tên kỵ binh Liêu, hất tung kẻ địch lên không trung.
Hắn còn chưa kịp vui mừng thì vó ngựa dẫm xuống, đầu nhị ca vỡ nát như dưa hấu ngay trước mặt, Cừu Hữu Thọ gào thảm thiết: “Nhị ca.”
Quân Liêu đã xông vào trận địa rồi.
Tiếp đó Cừu Hữu Thọ nghe thấy tiếng rống của đại ca, chiến mã của quân Liêu cũng mặc giáp, nhưng không che hết chân, trường phủ chém qua, chân bị chặt đứt.
Tên quân Liêu kia ngã xuống vẫn hung hãn vung đao chém bay đầu một trường phủ thủ, máu phun xối xả vào mặt Cừu Hữu Thọ.
Cừu Hữu Thọ sợ tới điếng người, cứ đứng trơ trơ ở đó.
Lúc này có hai mũi mâu đâm qua bên người hắn, một trúng bụng, một trúng cổ tên quân Liêu kia.
Thuẫn bài và trường đao của quân Liêu kia rơi xuống bên cạnh, hắn không biết nhặt lên, tới khi nghe tiếng đại ca gào thét.
Chiến trường quá hỗn loạn, không nghe rõ đại ca nói gì, nhưng từ nhỏ tới lớn hắn được đại ca chăm sóc lớn lên, tức thì tỉnh người, nhặt ngay lấy thuẫn bài, chưa kịp nhặt trường đao thì một thanh đao đã chém xuống đầu.
Lần này hắn không cần ai nhắc, hắn giơ thuẫn bài đỡ, cheng một tiếng, lực đạo quá mạnh đẩy hắn lảo đảo lùi lại phía sau.