Phần 597: Quyết định khó khăn
“Bạch Hồng!” Lãnh Nghệ dốc sức hét lên, nàng đã biến mất khỏi tường thành, y xoay người chạy vài bước lao vào sông hộ thành:
Trên tường thành, Bạch Hồng lao tới chém xả vào cánh tay tên trọc đấm vào đầu Triệu Hoằng Tú.
Nắm đấm vẫn đánh trúng đầu Triệu Hoằng Tú nhưng không còn sức lực nữa, máu từ chỗ tay đứt phun xối xả vào mặt ông.
Bạch Hồng phi thân tới bên cạnh, tóm lấy cổ tay Triệu Hoằng Tú: “Cha, đi mau.”
Trước đó Bạch Hồng chưa bao giờ gọi ông ta là cha, đây là nỗi đau thầm kín của Triệu Hoằng Tú, lần này bốn bề là địch, sinh tử trong khoảnh khắc, nàng cảm thụ được tình cảm sâu sắc từ ông, buột miệng gọi ra tiếng này.
Triệu Hoằng Tú cười phá lên, tựa hồ biến thành người khác, toàn thân tràn trề sức mạnh, một tay vươn ra chụp lấy chùy xích một tên trọc đánh tới, không ngờ giật mạnh cướp luôn chùy, xoay vù vù đánh quân Liêu xông tới ngã ngang ngã dọc.
“Ngăn mé ngoài tường thành, đừng để chúng chạy.” Hàn Đức Nhượng thấy Lãnh Nghệ đã trốn thoát thì tức tối vô cùng, đang chỉ huy binh sĩ phóng tên thì bên này Triệu Hoằng Tú lại ra oai, không thể để tất cả con mồi chạy thoát, hắn điều chỉnh lại sách lược:
Đột nhiên Bạch Hồng nhảy lên rũ một cái gói, bột hồng phủ xuống cả mảng tường thành.
“Nín thở, lùi lại.” Hàn Đức Nhượng hét lên:
Bạch Hồng tiếp tục lấy ra hai túi bột nữa lại vung lên, tức thì bốn bề mù mịt, đám binh sĩ sợ hãi cuống cuồng lùi ra. Bạch Hồng ném thừng móc, tóm lấy Triệu Hoằng Tú nhảy xuống mé trong thành.
Nhưng thừng của nàng không đủ dài, tụt xuống được một nửa thì hết dây rồi, Triệu Hoằng Tú quát lớn, hai tay bấu vào tường thành, mang theo nữ nhi tuột xuống, bất kể mười ngón tay ma sát toe toét máu.
“Bắn tên, bắn tên.” Hàn Đức Nhượng quạt tay xua bột phấn đi, mắt thấy một đám binh sĩ bị bột phấn phủ lên người nhưng không sao cả, biết bị lừa rồi, la hét liên tục:
Cung tiễn thủ trên tường thành bắn loạn xạ, nhưng Bạch Hồng và Triệu Hoằng Tú đã trốn vào ngõ ngách, tên bắn phầm phập lên mái nhà.
Hai người mất bóng, Hàn Đức Nhượng nổi trận lôi đình quát: “Tìm, nhất định phải tìm cho ra.”
Lại nói Lãnh Nghệ thúc ngựa về Trác Châu thì trời đã sáng, y lập tức triệu tập toàn bộ tướng lĩnh tới, thông báo tin tức mới nhất.
“Ta và nương tử cùng hoàng thúc công nhân đêm tối tới U Châu thăm dò, phát hiện quá nửa binh doanh trong thành để trống, cả chăn đệm cũng không thấy. Ta đoán chừng trong thành chỉ có ba vạn người.”
Cả đám tướng lĩnh thất kinh, không ai ngờ đại soái lại tự mình đi làm một chuyện nguy hiểm như vậy, thế nhưng ba người đi mà chỉ có một người trở về, e rằng lành ít dữ nhiều rồi, đều trầm mặc.
Lãnh Nghệ chỉ biết hy vọng với võ nghệ cao cường của Bạch Hồng, nếu trốn được vào thành, có khi còn có cơ hội, vì nàng rành rẽ U Châu như vậy. Chuyện liên quan tới tính mạng hàng chục vạn thậm chí trăm vạn người, y phải ép tình cảm riêng xuống, nói: “Mọi người nói đi, bây giờ chúng ta phải làm sao?”
Lý Kế Long lên tiếng trước: “Liệu có phải thành U Châu vốn không có nhiều quân như thế, bọn chúng chỉ hư trương thanh thế thôi không?”
Dương lục lang nói: “Không đâu, theo nhị ca ta quan sát trên đường đi đàm phán, quân Liêu phải đạt tới 20 vạn. Thời gian trước chúng đánh sang biên ải, xác nhận là đạt tới con số này, nếu chúng ta không kịp thời chi viện thì Dịch Châu đã thất thủ rồi. Vì vậy thành U Châu phải có hơn 10 vạn thủ quân mới đúng.”
Quách Tiến cũng tán đồng: “Vậy là chừng bảy vạn quân không rõ tung tích, chúng phải có mưu kế gì rồi.”
Bộ quân đô chỉ huy sứ Điền Trọng nói: “Liệu có khả năng chúng nhân lúc trong nước ta trống vắng mà nam hạ không?”
“Thế thì phải có động tĩnh rồi chứ?”
Dương Nghiệp khẳng định: “Khả năng cao chúng đi chặn đánh tây lộ quân của chúng ta. Với sức ép của chúng ta ở đây, chúng chỉ có thể tăng quân chứ không thể giảm, trừ khi chúng có nhiệm vụ quan trọng hơn để làm. Mà hiện giờ chỉ có đội quân tây lộ của chúng ta.”
Lý Kế Long nói: “Nhưng nếu cộng cả quân ở Đàn Châu, Thuận Châu cũng chưa đủ 15 vạn để tiêu diệt tây lộ quân của chúng ta.”
“Chúng còn có thể điều quân dự bị từ đại bản doanh tới, binh lực có thể đạt tới 30 vạn.”
“Nhưng thế khác nào bỏ U Châu?”
“Không bỏ, với ba vạn quân, lại có tường cao hào sâu, chúng đủ kiên thủ cho tới khi chủ lực quay về, lần này thống soái U Châu là Da Luật Hưu Ca, kẻ này sở trường là tập trung binh lực phá từng chiến lược của địch, đồng thời thích mạo hiểm. Hắn dám dùng chiến lược này.”
Viên Kế Trung nói gấp: “Vậy chúng ta tăng viện cho tây lộ quân gấp, vẫn đoạn Cư Dung Quan, sau đó dùng số ít binh lực phòng thủ, phân ra số đông quay lại phối hợp với chủ lực của ta, hạ luôn U Châu.”
Mọi người đều tán đồng.
Một mặt chia binh cứu viện, mặt khác lại muốn hạ thành đối phương, Dương lục lang thấy đây là chiến lược tệ nhất: “Đây chính là cục diện quân Liêu trông đợi nhất, Cư Dung quan địa thế hiểm yếu, binh lực đông khó triển khai. Trong khi chúng ta kéo quân ra phải dàn trận ở bình nguyên trống trải. Một khi chúng điều kỵ binh trọng giáp tới, chúng ta lại chẳng có thành trì mà dựs vào, vậy thì bại chắc không nghi ngờ gì rồi.”
“Vậy chúng ta cứ ngồi nhìn tây lộ quân bị diệt sao?” Thôi Ngạn Tiến truy hỏi:
Dương lục lang không đáp được.
Dương Nghiệp trầm ngâm: “Bọn chúng rút quân hợp vây tây lộ quân của chúng ta thì ắt có sách lược đối phó nếu chúng ta tăng viện rồi, hai nữa là muốn tăng viện phải vượt Thái Hành Sơn, quá tốn công tốn sức. Sợ chưa tới nơi thì tây lộ quân bị diệt rồi. Trong trường hợp có quyết chiến với chúng để hạ được Cư Dung Quan thì chúng ta cũng tổn thất lớn. Vậy không đủ quân để quay lại đánh U Châu. Chuyến phạt Liêu này chấm dứt, chúng ta chỉ còn cách rút quân.”
Dương ngũ lang tán đồng: “Đúng thế, chúng ta mà tăng viện thì U Châu của bọn chúng an toàn rồi.”
Lãnh Nghệ nói: “Chúng ta dốc toàn lực đánh thẳng U Châu thì sao? Từ U Châu đánh lên Cư Dung quan sẽ dễ hơn.”
Thôi Ngạn Tiến vẫn hỏi câu đó: “Vậy chúng ta trơ mắt nhìn tây lộ quân bị diệt?”
“Đại soái nói đúng đó.” Dương Nghiệp vuốt râu gật gù: ” Đây gọi là vây Ngụy cứu Triệu, chúng ta tương kế tựu kế toàn lực mà đánh, ta tin ba đứa nhi tử ta không dễ dàng bị tiêu diệt vậy đâu. Cho nên giờ chúng ta dùng đông lộ quân đánh Cư Dung quan, trung quân toàn lực đánh U Châu.”
Lãnh Nghệ vỗ bàn quyết định: “Lập tức xuất binh U Châu.”