Phần 591: Hai quân đối lũy. (2)
Trên đường hành quân nhận được quân báo khẩn cấp, quân Liêu đánh Dịch Châu, đang bao vây trùng điệp, tấn công dữ dội. Lãnh Nghệ vội bàn với chúng tướng, phái tiên phong Quách Tiến dẫn 5 vạn kỵ binh, ngày đêm cứu viện, đồng thời đại quân cũng tăng tốc hậu thuẫn phía sau.
Khi đại quân tới gần Dịch Chân thì nhận được tin, Quách Tiến đánh bại quân Liêu ở Dịch Thủy, đẩy mấy nhìn quân Liêu cuống cuồng nhảy xuống sông đào thoát, giải vây cho Dịch Châu. Lập công trạng đầu tiên cho cuộc chiến phạt Liêu tức thì sĩ khí tăng lên không ít.
Tào Bân đích thân ra cổng thành nghênh tiếp đại quân, dẫn các tướng vào nha môn Dịch Châu, chuẩn bị sẵn tiệc tẩy trần. Nhưng Lãnh Nghệ không ăn, tổ chức bàn việc quân trước.
Lãnh Nghệ bảo Tào Bân lấy bản đồ giải thích bố trí của địch, Tào Bân ú ớ: “Mạt tướng kiên thủ Dịch Châu, không dám xuất kích, thám tử phái ra cũng chỉ thăm dò tới phía bắc Dịch Thủy, vì quân Liêu quá đông, không vượt qua được phong tỏa, nên không rõ bố trí cụ thể ra sao.”
“Biết mình biết người, trăm trận không nguy, đạo lý này chẳng lẽ ông không hiểu? Trú quân ở đây đã mấy tháng mà chưa rõ bố trí của địch là sao?” Lãnh Nghệ sầm mặt chất vấn:
Tào Bân toát mồ hôi, ngượng ngập nói: “Mạt tướng biết sai, xin đại soái trách phạt.”
“Trước đó quan gia lùi khỏi U Châu, ông không tiếp ứng, tuy lỗi chính ở Triệu Nguyên Tá, nhưng ông là phó tướng cũng phải gánh trách nhiệm. Giờ ông lại không thăm dò tình hình địch, phòng ngự tiêu cực, khiến quân địch bao vây trùng trùng, nếu không có Quách Tiến kịp thời chi viện thì ông đã mất Dịch Châu rồi. Sai lầm này không phải là nhỏ, ông đã không còn thích hợp chỉ huy tuyến đầu, về kinh đi. Hoàng hậu nương nương sẽ cho ông chức vị thích hợp.” Lãnh Nghệ nghiêm khắc nói:
Tào Bân mặt trắng bệch: “Xin đại soái cho mạt tướng cơ hội sửa chữa.”
“Dưới trướng ta không có kẻ tầm thường.” Lãnh Nghệ không đổi ý:
Tào Bân hổ thẹn rời đi.
Trước đó Dương Nghiệp đã đánh giá Tào Bân là chỉ đánh được trận áp đảo, thừa dũng mãnh thiếu kế mưu, không làm nên trò trống gì. Không ngờ kết quả đúng một nửa, Tào Bân giờ chẳng những thiếu kế mưa, mà cái dũng năm xưa cũng chẳng còn. Là chỉ huy tuyến đầu, khi đại quân tới, chuyện đầu tiên không phải báo cáo quân tình, mà tổ chức yến tiệc, đủ thấy người này không thể dùng, nếu không sẽ hỏng việc.
Lãnh Nghệ đích xác không phải nhà quân sự, nhưng y biết nhìn nhận con người, biết dùng người. Tào Bân cho về trấn giữ hậu phương đi, ở đó cái uy của ông ta còn chút tác dụng, chứ đối đầu với Liêu không ích gì.
Tình hình địch không rõ, cho nên Lãnh Nghệ sai các quân dựng trại đợi lệnh, sau đó phái thám tử điều tra tình hình.
Ngày hôm đó Lãnh Nghệ và các tướng đang xem bản đồ thảo luận về quân báo các nơi, suy đoán bố trí cơ bản của địch thì mộ hộ vệ chạy vào, quỳ một gối nói: “Đại soái, thống soái quân Liêu là Hàn Khuông Tự hạ chiến thư.”
“Trình lên.”
Dương Nghiệp nhận lấy chiến thư xem qua cười nhạt giao Lãnh Nghệ: “Quân Liêu Trác Châu tuyên bố, chiều này xuất thành muốn phân cao thấp với quân ta. Chủ soái bên chúng muốn khiêu chiến chủ soái bên ta.”
Lãnh Nghệ đâu sợ: “Ngông cuồng lắm, được, chúng ta đi gặp chúng, xem xem có phải chúng ba đầu sáu tay hay không.”
“Truyền lệnh, rời thành nghênh địch.”
Trên thành lâu, trống trận như sấm, cửa thành mở rộng, quân Tống rời thành đi về phía Trác Châu. Đi được hơn mười dặm thì thấy quân Liêu đông nghìn nghịt tiến tới, hai quân cách nhau mấy trăm bước thì dừng lại.
Tiếp đó phía quân Liêu chiêng trống vang lừng, trung quân tách làm hai, một viên tướng mắt lồi, râu tua tủa như cương châm, tay cầm bua lớn. Tới trước Tống trận ghìm cương, ngựa dựng vó hí vang.
Tướng đó giọng như chuông đồng: “Ta là tiên phong quân Liêu Tiêu Thác Cổ, quân Tống kẻ nào lên nạp mạng?”
Phía Tống một viên tướng cầm cửu hoàng đao xuất trận: “Ta là đại tướng Liêu Thành, chịu chết đi.”
Nói rồi vung đao thúc ngựa tới chém.
Hai quân hò la cổ vũ, hai tướng xông vào nhau chém giết, va chạm hơn mười lần liền nghe Tiêu Thác Cổ hét lớn, rìu chiếm xuống phạt bay nửa cái đầu của Liêu Thành.
Phía trận địa Liêu, tiếng thét rung trời, sĩ khi tăng vọt. Bên Tống lặng nhặt xác Liêu Thành.
Tiêu Thác Cổ đắc ý cười dài: “Vô dụng! Tướng quân nước Tống các ngươi đều là lũ vô dụng… Họ Lãnh kia, có bản lĩnh thì ra đây cho lão tử, lão tử báo thù cho Da Luật Tả Chẩn tướng quân.”
Đối phương hiển nhiên không mong Lãnh Nghệ tự ứng chiến, nhưng gọi thẳng tên đại soái thế này, quân Tống lại không ai ra ứng chiến thì e sĩ khí càng kém.
Dương Nghiệp bên cạnh chắp tay: “Đại soái không cần để ý tới chúng, mạt tướng đi lấy đầu hắn.”
Dương lục lang cao giọng nói: “Giết gà sao cần dao mổ trâu, phụ thân, con đi lấy mạng hắn.”
“Được.” Dương Nghiệp rất tự tin vào nhi tử của mình: ” Tranh thủ bắt sống.”
Dương lục lang vâng lời, rời đài chỉ huy nhảy lên mình ngựa, xông tới trước trận hô vang: “Bản tướng Dương Duyên Chiêu tới bắt ngươi đây.”
“Vậy phải hỏi xem rìu trong tay ta có đồng ý không đã.” Tiêu Thác Cổ phóng ngựa tới chém một rìu: ” Xem đây.”
“Tránh!” Dương Duyên Chiêu quát lớn quét thương qua, chỉ nghe keng, chiếc rìu hơn 50 cân của Tiêu Thác Cổ bị chặn đứng:
Hai ngựa lướt qua nhau, Dương Duyên Chiêu quay đầu, đâm vào mông chiến mã của Tiêu Thác Cổ, chiến mã bị đau nhảy dựng lên, Tiêu Thác Cổ ngã khỏi mình ngựa.
Tiêu Thác Cổ lâm nguy không loạn, lăn một cái trên mặt đất bỏ dậy, tay cầm rìu xông về phía Dương Duyên Chiêu.
“Tới hay lắm.” Dương Duyên Chiêu xoay đầu ngựa, trường thương đâm ra như giao long xuất hải, đâm cho Tiêu Thác Cổ luống cuống chân tay đỡ không xuể:
Phía trận Liêu, một viên đại tướng thúc ngựa xông ra: “Hắn đã ngã ngựa, ngươi còn không bỏ qua, còn liêm sỉ nữa không?”
Có điều đã muộn rồi, lúc này Dương Duyên Chiêu đã đâm xuyên vai Tiêu Thác Cổ, làm hắn không cầm nổi rìu lớn nữa.
Dương Duyên Chiêu rút thương, xoay đầu thương đánh bay Tiêu Thác Cổ, liên tục lăn mấy vòng không đứng lên nổi. Hai quân Tống Liêu đồng loạt xông lên cướp người.
Lúc này viên tướng Liêu cũng đã tới, Dương Duyên Chiêu không nghênh địch mà phóng ngựa qua chỗ Tiêu Thác Cổ, vươn tay tóm đai lưng hắn xách lên chạy về trận.
“Chạy đi đâu?” Viên tướng Liêu đuổi sát không rời: