Phần 590: Hai quân đối lũy. (1)
Rời hoàng cung quay về tam nha, Lãnh Nghệ khẩn cấp triệu tập cha con Dương Nghiệp, cùng với đám tướng lĩnh cao cấp, thương lượng kế hoạch tác chiến.
Dương Nghiệp phát biểu ý kiến: “Từ hiểu biết của mạt tướng về cấm quân Đại Tống thời gian qua mà nói, sức chiến đấu của quân Tống rất mạnh, đối diện với quân Liêu chưa chắc thua kém, nhưng mã quân thì yếu kém. Đây là điểm yếu của chúng ta.”
“Thảo nguyên nước Liêu rộng lớn, chúng ta tiến vào đó sẽ bị kỵ binh cơ động thiện chiến của chúng quấy phá, sẽ vô cùng bị động. Ngược lại sức chiến đấu của bộ quân thì mạnh hơn. Cho nên mạt tướng cho rằng, chiến đấu với Liêu không thể vội vàng hấp tấp, phải đánh chắc, tiến chắc, kỵ húy nhất là mạo hiểm tiến quân. Ở điểm này nguyên soái nên nhắc nhở tướng lãnh binh các quân, tuyệt đối không thể tham công mạo hiểm.”
Lãnh Nghệ gật đầu tán đồng: “Quan gia chính vì tiến quá nhanh nên bị địch lợi dụng ưu thế kỵ binh bọc hậu đường về, trong tình huống không có quân phía sau, tuyệt đối không cho quân nào tùy tiện tiến đánh, thà lỡ cơ hội hơn là mạo hiểm.”
Các tướng lĩnh chắp tay tuân lệnh.
Dương Nghiệp nói tiếp: “Ngõa Kiều Quan là dải hồ muối đất mặn, cư dân thưa thớt, địa thế bằng phẳng, không có nơi hiểm yếu để phòng thủ. Chính là nơi kỵ binh địch dễ dàng phát huy sức chiến đấu, chúng ta không nên giao chiến với địch ở đó.”
Lý Kế Long hỏi: “Vậy phải làm sao, địch vượt Ngõa Kiều Quan là có thể đánh sâu vào trong lãnh thổ ta rồi.”
“Không có cách nào cả, kỵ binh của chúng ta quá kém, chỉ có thể để địch vào rồi đánh.”
Lãnh Nghệ không tán đồng: “Đưa địch vào sâu biên cánh để đánh tất nhiên tăng phần thắng, nhưng đem chiến hỏa đốt ở quốc thổ khiến bách tính sinh linh đồ thán, dù đánh thắng cũng tổn thất quá lớn. Vậy nên cách tốt nhất là kháng địch ngoài quốc môn.”
Dương Nghiệp ngần ngừ: “Đại soái, kỵ binh quân Liêu quá nhanh, mà biên giới lại nhiều bình nguyên, làm sao ngăn địch bên ngoài.”
“Ta đã nghĩ cách ứng đối rồi, ở những nơi đó chúng ta đào kênh ngòi ao hồ đan xen chằng chịt, một là cản trở thiết kỵ của Liêu, hai là có lợi tưới tiêu đồng ruộng.”
Chiêu này không phải do Lãnh Nghệ tự nghĩ ra, mà là triều Tống sau nhiều lần chinh chiến với nước Liêu thất bại, vì ứng phó với kỵ binh Liêu mà nghĩ ra, trên lịch sử đúng là có tác dụng trọng yếu.
Đám Dương Nghiệp ngẫm nghĩ rồi gật đầu, bọn họ đều là những người thân kinh bách chiến, thừa biết kỵ binh muốn phát huy tác dụng phải có đủ không gian, nhưng nếu khắp nơi là sông ngòi kênh mương, tốc độ kỵ binh không đẩy lên được. Đừng nói phát huy sức chiến đấu, nói không chừng còn thành gánh nặng. Chỉ có điều một công trình như thế hao phí nhân lực vật lực rất lớn, cần thời gian dài.
Lãnh Nghệ nói: “Chuyện này không cần mọi người lo, ta sẽ bẩm báo với hoàng hậu rồi sẽ có an bài, mọi người chỉ cần định ra kế hoạch tác chiến là được.”
“Vâng!” Dương Nghiệp chắp tay: ” Mạt tướng thấy quân ta số lượng đông hơn quân Liêu, có thể chính diện hội chiến với Liêu, tận lực tiêu diệt chủ lực của chúng, như thế tiếp đó dễ đánh hơn nhiều. Căn cứ vào điều Dương Duyên Phổ báo về thì chủ lực quân Liêu hẳn vẫn đang bố trí ở U Châu. Cho nên chúng ta quyết chiến với chúng ở đó.”
“Ngã xuống ở đâu thì đứng lên ở đó, quan gia binh bại ở U Châu thì chúng ta phải đánh bại quân Liêu ở U Châu! Hơn nữa lần này phải đánh cho chúng trọng thương! Chúng ta dốc 7 thành toàn bộ quân lực toàn quốc, đạt tới 40 vạn quân! Còn quân Liêu cùng lắm chỉ có 20 vạn. Cho nên có thể mặt đối mặt quyết chiến. Đương nhiên kỵ binh của chúng ta không giỏi, mà đối phương lại sở trường, nên địa điểm quyết chiến cụ thể thế nào, trông cậy vào mọi người.”
“Mạt tướng cho rằng trước tiên đoạt lấy Cổ Bắc Khẩu, Bạch Mã Khẩu, Cư Dung Quan, Đắc Thắng Quan, sau đó bao vây thủ quân U Châu, bắt ba ba trong giọ.”
“Rất tốt, định ra phương án xuất binh báo ta, mai lập tức xuất quân.” Lãnh Nghệ vỗ bàn quyết định:
Dương Nghiệp cùng đám tướng lĩnh thương lượng xong nhanh chóng định ra phương án.
Trước tiên là toàn bộ quân sẽ đến một dải Dịch Châu, sau đó chia ra ba lộ quân tây, trung, đông, tiến tới Bảo Châu, Dịch Châu, Hùng Châu.
Kế hoạch tác chiến cụ thể là: Tây lộ do đại lang, nhị lang, tam lang thống lĩnh 15 vạn quân, từ Bảo Châu xuất binh, bí mật vượt Thái Hành Sơn tiến về phía đông bắc, tới Cư Dung Quân phía bắc U Châu, cắt đứt đường lui của quân Liêu, ngăn cản quân Liêu tăng viện.
Đông lộ do tứ lang suất quân năm vạn, công chiêm Bá châu, vượt Ôn Du hà chiếm Thuận Châu, bao vây phía đông.
Trung lộ do Lãnh Nghệ, Dương Nghiệp, ngũ lang, lục lang, suất lĩnh chủ lực 20 vạn quân, vượt Tang Can Hà, chiếm huyện thành Lương Hương, An Thứ, Tam Hà. Hợp với đông lộ chiếm Bạch Mã khẩu cắt đứt đường viện binh quân Liêu.
Sau khi kế hoạch xuất binh định xong, Lãnh Nghệ về nhà báo cho đám thê thiếp, không ngờ đám Trác Xảo Nương cũng bàn bạc rồi, nhất định muốn Lãnh Nghệ đưa Bạch Hồng đi cùng các nàng mới yên tâm.
Bạch Hồng võ nghệ cao cường, nàng có cả tổ chức sát thủ sai bảo, Lãnh Nghệ tất nhiên không từ chối.
Hôm sau cử hành lễ xuất binh vô cùng long trọng, chẳng những có toàn thể văn võ bá quan, Hoa Nhị cùng tân đế Triệu Hằng còn có bách tính tiễn chân. Người hiểu biết đều biết rằng, đây là trận chiến có thể ảnh hưởng tới Đại Tống cả trăm năm.
Triệu Hoằng Tú cũng tới tiễn chân, ông ta nhìn thấy Bạch Hồng mặc nam trang ở phía sau Lãnh Nghệ thì hết hồn, tiếp cận nàng hỏi: “Con đi làm cái gì?”
Bạch Hồng tuy nhận ông ta rồi, thái độ vẫn lãnh đạm đáp: “Ta theo phu quân xuất chinh.”
“Không được, quá nguy hiểm.”
“Chính vì nguy hiểm nên ta mới đi.”
Triệu Hoằng Tú biết mình khuyên không nổi, nói: “Được, vậy ta cũng đi.”
“Ông đi làm cái gì?”
“Ta đi bảo vệ nữ nhi, à không, tôn nữ của ta.”
“Kệ ông!” Bạch Hồng lười tranh cãi:
Thế là Triệu Hoằng Tú chạy đi báo với Hoa Nhị là mình cũng xuất chinh, Hoa Nhị biết ông ta tính tình quái gở, vẫn nói: “Hoàng thúc, người đảm nhận vị trí hoàng thành sứ, làm sao mà đi được?”
“Có gì mà không đi được?” Triệu Hoằng Tú ương ngạnh: ” Lão đạo tới đi tự do, không ai ngăn được, còn tên Dương thất lang đấy thôi, dù sao chuyện do hắn quản, có ta hay không cũng thế.”
Hoa Nhị hết cách lại bảo ông ta đi hỏi Lãnh Nghệ, Lãnh Nghệ biết chuyện câm nín, càng hiểu ông ta vô cùng coi trọng nữ nhi, dù không đồng ý cũng đi một mình, đành chấp thuận: “Được, có điều ngài phải nghe theo hiệu lệnh, tuyệt đối không được tự ý hành sự, đây là hành quân tác chiến, không phải như bình thường.”
Triệu Hoằng Tú đồng ý ngay: “Được, ngươi là nguyên soái ba quân, tất nhiên phải nghe ngươi rồi.”
Tiếp đó Lãnh Nghệ uống rượu xuất chinh, roi ngựa chỉ về phía bắc, toàn quân lên đường.