Phần 588: Thành hôn và xuất binh. (1)
Vốn chuyện đang diễn ra theo hướng thuận lợi rồi, tưởng cứ thế thuận lợi giúp Triệu Hằng đăng cơ, ai ngờ Trình Vũ lại lên tiếng, đưa ra một đề nghị: “Bẩm nương nương, thần kiến nghị do Lý Anh đại nhân gia nhập đội ngũ phụ chính đại thần, phò tá tân đế.”
Hiển nhiên đây là một chiêu vớt vát, tân đế còn nhỏ, trong thời gian dài vẫn dựa vào phụ chính đại thần, có Lý Anh đứng vào hàng ngũ này, phe của họ sẽ được đảm bảo quyền lợi. Tức thì được lượng lớn người ủng hộ, vậy thêm phần đảm bảo cho phe cánh Triệu Nguyên Khả cùng trực hệ Triệu Quang Nghĩa, lại không xung đột với tân đề.
Phe bên kia tất nhiên không đồng ý Vương Chiêu lắc đầu: “Quan gia đã chỉ định bốn vị đại thần, không tiện cho thêm.”
Trình Vũ cười nhạt: “Các ngươi cả thánh chỉ truyền vị còn thay đổi được, giờ có thêm vị trí phụ chính mà lại không thể à, định giở trò gì, tưởng người khác không biết.”
“Hừ, bốn người họ là phụ chính đại thần do quan gia chỉ định, ngươi nói họ giờ trò, có phải là mắng quan gia không có nhãn quang.”
“Ta không hề nói thế.”
Lại cãi nhau nữa rồi.
Hiện giờ nhất thiết lấy chuyện Triệu Hằng lên ngôi làm hàng đầu, chỉ cần đứa dưỡng tôn này làm hoàng đế, địa vị của mình càng đảm bảo. Hoa Nhị đương nhiên có suy tính của mình, không cần đợi Lãnh Nghệ tỏ ý, lên tiếng cắt lời: “Đủ rồi, đừng tranh luận nữa, ai gia cũng thấy để Lý khanh gia làm phụ chính đại thần là đề nghị tốt, thêm một người giữ nguyên người cũ không trái ý quan gia, càng có thể giúp tân đề chấp chính. Giả sử thánh chỉ là bản ý của quan gia, nhưng không phù hợp với minh ước. Làm theo minh ước, lại không phù hợp với ý chỉ của quan gia. Nên để ngoại công của tam hoàng tử tham gia phụ chính là bù đắp lại cho thánh chỉ của quan gia, cứ làm vậy đi.”
Lãnh Nghệ đương nhiên cũng phải phối hợp với nàng, khom người hưởng ứng đầu tiên: “Nương nương suy nghĩ chu toàn, như thế tốt nhất.”
Ba người còn lại cũng đồng ý.
“Vậy quyết định để trưởng tôn của tiên đế là Triệu Hằng đăng cơ làm hoàng đế, do năm vị phụ chính đại thần hỗ trợ. Hiện chúng ta đang đổi diện với sự rình rập của quân Liêu, nước không thể một ngày không vua, chuyện quá khẩn cấp, bởi thế ai gia quyết định mai cử hành đại điển đăng cơ, tân đế tiếp nhận quần thần triều bái. Nghi lễ hết thảy đơn giản.” Hoa Nhị ngừng lại một khoảng ngắn nói thêm: ” Ngoài ra ai gia cũng tuyên bố một chuyện, Dực vương Triệu Hoằng Tú trước khi xuất gia đã cưới vợ sinh con, hiện có một tôn nữ là Bạch Hồng, trước lưu lạc dân gian, nay quay về tông tộc. Do Dực vương là người xuất gia, nên ai gia nhận Bạch Hồng làm dưỡng nữ, sắc phong công chúa, đồng thời ban hôn cho Lãnh thống lĩnh.”
Đáng lẽ Lãnh Nghệ là người có thê thiếp rồi, không thể cưới công chúa. Đó là lúc bình thường, bây giờ cãi nhau cả ngày rồi, ai còn sức đi tranh luận chuyện ấym chẳng ai quan tâm. Gả công chúa cho y là một cách lung lạc, đảm bảo giang sơn thêm vững vàng mà thôi. Đây là giai đoạn phi thường, đến ý chỉ của quan gia còn sửa được chuyện đó còn nói làm gì.
Bởi thế quần thần chỉ vâng dạ.
Hiện quá trưa rồi, Hoa Nhị mệt mỏi tuyên bố: “Buổi chiều năm vị phụ chính đại thần tới tẩm cung ai gia thương lượng, giờ tán triều đi.”
Quần thần đợi Hoa Nhị đi trước rồi lui khỏi đại điện, lúc này tranh cãi chưa dứt, vì còn một chuyện lớn chưa giải quyết, đó là cắt đất bồi thường đón quan gia về. Lời qua tiếng lại gay gắt.
Năm vị phụ chính đại thần ở lại cung ăn trưa, nghỉ ngơi, sau đó được Hoa Nhị mời tới đại điện cung Phúc Ninh. Hoa Nhị ngồi trên giường, bên cạnh là đứa bé năm sáu tuổi chưa hề biết vận mệnh của mình đã có thay đổi to lớn thế nào, vẫn đang chơi với một đống trò chơi đủ màu sắc đẹp đẽ.
Đợi năm người chia nhau ngồi xuống năm chiếc ghế tựa, Hoa Nhị mới nói: “Năm vị khanh gia, trên đại điện hôm nay quá loạn còn vài đại sự chúng ta chưa thương lượng. Thứ nhất làm cắt đất bồi thường, thứ hai là phải ứng phó với quân Liêu thế nào, ai gia muốn nghe ý kiến của chư vị trước.”
Triệu Phổ tư cách lão thành nhất ở đây, ông ta lên tiếng trước: “Thần cho rằng, cất đất bồi thường bất kể thế nào cũng không đồng ý, huống hồ còn cái chết của hoàng tử Triệu Nguyên Tá, không thể nhún nhường bọn chúng. Nếu không các nước khác cũng không sợ Đại Tống nữa rồi, nhiều nơi mới thuần phục, lòng dân chưa yên dễ gây bất an, đây chính là cái họa vong quốc.”
Lý Anh tất nhiên mong Triệu Quang Nghĩa mau chóng được trở về, ông ta phản đối, Triệu Nguyên Tá chết, Triệu Nguyên Hi cũng đã chết, chỉ có quan gia về thì địa vị của cháu ông ta đảm bảo: “Nhưng nếu không làm thế sao đưa được quan gia về.”
“Ngu xuẩn!” Triệu Hoằng Tú chẳng nể nang gì mắng ngay: ” Vì cứu hắn mà mất một góc giang sơn à, đây là giang sơn của Triệu gia, không phải của Triệu Quang Nghĩa hắn.”
Ông ta là thúc thúc của Triệu Quang Nghĩa mới dám nói câu này, người khác không dám.
Lãnh Nghệ nói ngắn gọn: “Chuyện cắt đất là tuyệt đối không được.”
Thẩm Luân cũng gật đầu: “Thần tán thành, nếu để chúng có thêm vùng đất màu mỡ phía bắc, chúng ta sẽ phải dời kinh, đây là chuyện rung chuyển quốc gia, bất kể thế nào cũng không được.”
Lý Anh không ngờ chỉ có mình ủng hộ cắt đất, nhất thời nóng mặt xấu hổ, im luôn.
Hoa Nhị gật đầu: “Vậy chuyện này chứ làm thế, tiếp theo, chúng ta phải đáp trà quân Liêu thế nào đây? Nay Liêu áp sát biên cảnh, ắt lợi dụng Đại Tống ta rối ren mà có hành động, nếu chúng ta không thống nhất sách lược đối phó với chúng, e muộn mất.”
Lãnh Nghệ lần này chủ động lên tiếng: “Thần nguyện lãnh binh thảo phạt quân Liêu, báo nỗi nhục binh bại của quan gia. Thần tuy chưa bao giờ cầm quân chinh chiến, nhưng dưới trướng có Dương Nghiệp cùng bảy nhi tử đều là hạng mãnh tướng kiêu dũng thiện chiến có kinh nghiệm đối phó với quân Liêu, lại có đại tướng Tào Bân, Thạch Thủ Tín hỗ trợ, cùng 60 vạn cấm quân. Thần có lòng tin đánh bại quân Liêu.”
Triệu Phổ là người chủ trương dùng quân sự: “Dương Nghiệp quả thực là một mãnh tướng hiếm thấy, Lãnh đại nhân chỉ cần dùng tốt ông ta, không phải sợ gì nước Liêu cả.”
“Lão đạo mấy chục năm trong núi tu hành, nói tới tu tiên dưỡng sinh còn biết, chuyện khác thì không được rồi. Triệu Nguyên Tá trước khi chết giao cho ta 10 vạn bộ quân điện tiền thị vệ ti, thêm vào mười vạn cấm quấn của Dịch Châu. Lão đạo chỉ là giữ tạm đợi nó về, nào ngờ nó một đi không về, giữ mãi không ổn, giao lại Lãnh thống lĩnh đi.” Triệu Hoằng Tú ủng hộ: