Phần 584: Tranh chấp tân đế. (1)
Tảo triều hôm nay văn võ bá quan tề tụ đông đủ, thậm chí một số người vốn già yếu, bệnh tật cũng ngồi kiệu nhỏ mà tới. Đại thần đàm phán đã trở về, Triệu Nguyên Tá đột tử ở Liêu, mật chỉ của quan gia tuy chưa được công bố, nhưng đủ tin đồn đang khiến toàn kinh thành lòng người rối loạn. Thậm chí có quan viên âm thầm đưa người nhà rời kinh đề phòng bất trắc.
Trên Kim Loan Điện có dựng một tấm bình phong mỏng như cánh chuồn, Hoa Nhị hoàng hậu ngồi nghe chính sự sau tấm bình phong đó. Đứng hai bên điện là hai vị quan viên chủ chính Lãnh Nghệ và Thẩm Luân.
Phía dưới bách quan xếp hai phía đông nghìn nghịt, ai nấy im phăng phắc.
Hoa Nhị quét mắt qua quần thần, nói: “Các khanh gia, chuyện hôm nay thương lượng vô cùng quan trọng, ai gia hy vọng các khanh vì giang sơn xã tắc mà cân nhắc cho cẩn thận. Hướng khanh, khanh kể lại quá trình đàm phán lần này đi.”
Hướng Củng vâng một tiếng rời hàng bước lên phía trước, hướng về bách quan, lần lượt kể chuyện từ lúc bọn họ tới doanh trại của quân Liêu, năm sứ thần Liêu ngông nghênh khiến họ phải chờ đợi ra sao. Nói đối phương ăn nói cực đoan vô lễ, nhiều lần chế nhạo xúc phạm quan gia và đại hoàng tử. Bọn họ kiên cường đấu tranh không chấp nhận điều kiện cầu hòa.
Lại kể quân Liêu vì biểu dương vũ lực mà dẫn họ tới xem công thành, nói quân Liêu tuy gặp phải kháng cự ngoan cường của quân Tống, tổn thất thảm trọng. Nhưng do thành bị vây hơn một tháng, hết quân lương, cạn cung nỏ nên rốt cuộc chỉ chống cự được nửa ngày thì bị phá thành.
Quân Liêu bao vây quan gia nhưng không bắt giữ, để cho thái giám thiếp thân Vương Kế Ân ra ngoài truyền chỉ. Chỉ định hoàng tử Triệu Nguyên Tá đăng cơ. Khi họ chuẩn bị quay về, Da Luật Hưu Ca mời Triệu Nguyên Tá vào lều nói chuyện, không lâu sau thì Triệu Nguyên Tá chết thảm.
Xét thấy Triệu Nguyên Tá đã hoăng, thánh chỉ không cách nào thực hiện nữa, Vương Kế Ân quay về xin mật chỉ mới, sau đó bọn họ quay về Đại Tống với di thể của Triệu Nguyên Tá.
Ở đây làm gì có ai ngốc, đều nghe ra lời kể của Hướng Củng có chút tô vẽ, nửa ngày phá thành, sự hung mãnh của người Liêu làm tất cả chấn kinh. Thứ tới cái chết ly kỳ của Triệu Nguyên Tá, rồi mật chỉ chỉ định tân đế tạm thời nhiếp chính sẽ là ai. Quá nhiều vấn đề, không ai kịp nghĩ thấu suốt trong thời gian ngắn.
Trong đại điện không ai nói gì cả, Hoa Nhị từng trải qua ngày tháng như thế khi đại quân của Tống áp sát Nam Đường, nàng không trông đợi gì vào đám quan viên lúc này, nói: “Hướng khanh, đọc mật chỉ của quan gia đi.”
Hướng Củng mở mật chỉ ra đọc vang.
Thánh chỉ nói, trước khi Triệu Quang Nghĩa trở về, do tam nhi tử Triệu Nguyên Khản tạm thời đăng cơ, Hoa Nhị hoàng hậu buông rèm nhiếp chính. Triệu Phổ, Triệu Hoằng Tú, Thẩm Luân, Lãnh Nghệ làm đại thần phụ chính. Trong thánh chỉ nhiều lần nhấn mạnh, phải đáp ứng tất cả điều kiện của nước Liêu, ai kháng chỉ tru di cửu tộc.
Câu cuối cùng đủ cho không ai dám lên tiếng nữa rồi.
Hoa Nhị tổng kết lại: “Cắt đất bồi thường, lập tân đế, đều là chuyện trọng đại liên quan tới xã tắc, các khanh gia có ý kiến gì nói đi.”
Đại đa số im lặng, nhưng có số ít mừng rỡ, đó là người thuộc mạch Triệu Nguyên Khản.
Hữu ban điện trị Doãn Huy là đệ đệ của nguyên phối Thục Đức hoàng hậu của Triệu Quang Nghĩa, rời hàng nói ngay: “Nếu quan gia đã có chiếu thư, tất nhiên là phải nghiêm khắc tuân theo. Quan gia chỉ định Tam hoàng tử làm tân đế, chúng ta phải phục tùng, phò tá tân đế.”
Nói rồi quay sang kiểm giáo thái úy Lý Anh: “Chúc mừng thái úy đại nhân.”
Lý Anh là ngoại công của Triệu Nguyên Tá và Triệu Nguyên Khản, giờ ngoại tôn lên làm hoàng đế, cao hứng tới hoa mắt quên hết đông tây nam bắc, chắp tay vái: “Đa tạ, đa tạ! Đứa bé Nguyên Khản này còn nhỏ, phải nhờ cậy Doãn đại nhân nhiều.”
Tiếp đó điện tiền thị vệ đô ngu hầu Lý Kế rời hàng khom người nói: “Thánh chỉ của quan gia không thể cãi, nên do Tam hoàng tử kế thừa. Về cắt đất bồi thường, cũng phải chấp hành, quan gia bị nước Liêu cầm tù, phải đón về, chỉ đành như thế, không còn cách nào khác.”
Lý Kế này chính là đệ đệ của Lý Đức phi, chính là người địa vị cao nhất trong hậu cung của Triệu Quang Nghĩa, đáng lẽ được phong hoàng hậu, vì ông ta nối ngôi nhiều tranh cãi, trước thì phong Khai Bảo hoàng hậu, sau lại đưa Hoa Nhị lên. Lý Đức phi vì muốn hại Hoa Nhị mà mắc bẫy, đã được ban chết.
Đáng nói hơn Lý Kế còn là thân ca ca của Lý Kế Long từng bị Lãnh Nghệ cho người đánh đòn thị chúng.
Mắt thấy đám hoàng thân quốc thích đang ùn ùn kéo nhau ra chúc mừng ầm ĩ, Triệu Phổ hắng giọng nói lớn: “Khoan đã, chuyện này không ổn.”
Câu này vừa nói ra, cả đại điện im phăng phắc.
Triệu Phổ tiếp tục nói lớn: “Đây là chuyện trọng đại, không thể không thận trọng… Về phần lập tân đế thế nào, Đỗ thái hậu sớm cùng tiên đế, quan gia ước định rõ ràng. Gọi là kim quỹ minh ước, minh ước này do chính tay ta viết, có Đỗ thái hậu, tiên đế, quan gia, Tề vương, Triệu Đức Chiêu kỳ tên đồng thời đóng dấu. Đây là ước định truyền thừa cơ bản của hoàng vị, phải theo đó mà tiến hành.”
“Triệu đại nhân!” Lý Anh mặt âm trầm cắt lời: ” Kim quỹ chi minh tới nay cũng vẫn chỉ là truyền thuyết, chưa từng có ai nhìn thấy, cả quan gia cũng chưa bao giờ thừa nhận rõ ràng. Hơn nữa tựa hồ khi tiên đế giá băng thì đã bị trộm mất rồi. Thế nên dù có thì ai biết được nội dung thực sự là sao? Quan gia kế vị không phải do minh ước, mà là do ân trạch của tiên đế. Giờ quan gia có thánh chỉ rõ ràng, chúng ta không làm theo là kháng chỉ, phải chém lập tức cùng liên lụy chín họ.”
Ngoại tôn sắp làm hoàng đế tới nơi, Lý Anh đang mừng phát cuồng, tự nhiên nghe nói cái kim quỹ minh ước kia, như thế hoàng vị hẳn phải chuyển về mạch của tiên đế, nghĩa là vịt nướng rồi còn bay được, làm sao ông ta chịu.
Tuy người thuộc phe Triệu Khuông giận còn nhiều, nhưng bản thân họ còn chưa thấy minh ước, không thể lên tiếng ủng hộ Triệu Phổ.
Triệu Phổ sợ gì chút đe dọa đó: “Minh ước kim quỹ này không chỉ là tin đồn, cũng không bị mất, trước đó vì không có chuyện truyền ngôi nên không cần lấy ra. Hoàng vị của quan gia từ đâu mà có, cần phải nói rõ. Nếu là lựa chọn của tiên đế, vậy không có gì để nói, chọn người kế vị ra sao, tất nhiên do quan gia định đoạt. Nhưng tiên đế đột nhiên giá băng, khi còn sống không để lại bất kỳ di chiếu truyền ngôi nào, dựa theo quy củ các triều, hoàng vị do trưởng tử kế thừa, chính là hoàng tử Triệu Đức Chiêu. Thế nên quan gia kế thừa, không phải nhờ di chiếu Đỗ thái hậu thì còn có thể là vì cái gì? Lý đại nhân nói sao?”
Lý Anh á khẩu, nếu phủ định Triệu Quang Nghĩa kế vị nhờ kim quỹ chi minh thì có nghĩa là hoàng vị không chính thống rồi.
Ý Đức hoàng hậu và Lý Hiền phi khi còn sống tình như tỷ muội vì thế Phù Nghiêm Tuấn là thân đệ đệ của Ý Đức hoàng hậu cùng Lý gia quan hệ mật thiết. Môi hở răng lạnh, nếu hoàng vị không được truyền cho mạch Triệu Quang Nghĩa thì sẽ ảnh hưởng toàn bộ phi tần của Triệu Quang Nghĩa, đám ngoại thích như bọn họ cũng thấp xuống một bậc, Phù Nghiêm Tuấn chất vấn: “Triệu đại nhân nói nửa ngày trời rồi mà chưa mang minh ước ra cho mọi người xem, vậy ai mà biết thật giả ra sao?”
Lý Anh hồi tỉnh: “Đúng, đúng, nếu ông có thứ đó thì mang ra đây xem nào?”
Triệu Phổ thong thả lấy trong lòng ra cuộn thánh chỉ vàng rực giơ cao: “Đây chính là kim quỹ minh ước, minh ước này kỳ thực không ở trong cung, ta tuân theo ý chỉ của Đỗ thái hậu luôn giữ trong nhà, bên ngoài thì nói là khóa trong tủ vàng trong cung. Vì bảo mật và an toàn. Đỗ thái hậu dặn dò ta, nếu người truyền vị không dựa theo minh ước này thì công khai ra ngoài. Giờ đây chính là thời khác đó.”