Phần 583: Càng lúc càng loạn
Chuyện này tới Lãnh Nghệ mà nói cũng hết sức bất ngờ, y không nghĩ Bạch Hồng đưa ra yêu cầu đó.
Triệu Hoằng Tú há hốc mồm: “Vì sao?”
Bạch Hồng lạnh lùng nói: “Vì cần chiến đấu với nước Liêu, quân đội cần chỉ huy thống nhất, nếu chia năm sẻ bảy còn gì sức mạnh, dưới trướng huynh ấy có các đại tướng như Dương Nghiệp, Thạch Thủ Tín ủng hộ, thích hợp hơn ông.”
“Nhưng nếu giao quân đội cho y, một khi y có ý đồ với giang sơn Triệu gia ta thì làm sao?” Triệu Hoằng Tú rất khó xử, đây là yêu cầu từ nữ nhi, sao ông ta có thể từ chối, nếu đồng ý lại không yên tâm:
Lãnh Nghệ nghĩ một chút nói: “Ta có một chủ ý nói ra xem có được không nhé. Trước tiên ta phải hỏi câu này, Hồng Nhi, thân thế của nàng có ai biết?”
“Chỉ có tiên đế biết, ngay cả sư phụ của ta cũng không biết, chỉ biết ta là đứa bé từ trong cung đưa ra. Hơn nữa sư phụ ta cũng mất nhiều năm rồi.” Bạch Hồng đáp:
“Thế thì tốt rồi, ý ta thế này, bá phụ có thể nói với Hoa Nhị hoàng hậu, Bạch Hồng là khuê nữ của thê tử ngài trước khi làm đạo sĩ, là tôn nữ của ngài, nhưng chưa nhận tổ quy tông. Hy vọng hoàng hậu nương nương nhận làm dưỡng nữ, sắc phong công chúa, sau đó hứa hông cho ta, vậy ta thành nữ tế của Triệu gia, ngài yên tâm được rồi chứ? Như thế Bạch Hồng bái Hoa Nhị là mẹ, cũng danh chính ngôn thuận gọi Hiếu Huệ hoàng hậu là mẹ, thế chẳng phải làm tròn tâm nguyện của nàng sao?”
Đây thực sự là kế sách vẹn cả đôi đường, cả hai người kia đều động lòng. Đặc biệt là Bạch Hồng, nàng không thể danh chính ngôn thuận một lần bái tế mẫu thân là nỗi đau lớn nhất. Chủ ý này đã thỏa mãn nguyện vọng của nàng, lại giúp nàng được gả cho Lãnh Nghệ.
“Chỉ có một điểm không hay.” Lãnh Nghệ cũng phục bản thân nghĩ ra được cách này, méo miệng nói thêm: ” Đó là bá phụ không thể xưng là cha của Bạch Hồng nữa, mà thành tổ phụ.”
Triệu Hoằng Tú thở dài: “Không sao, chỉ cần để nữ nhi ta có danh phận chính thống quay về tộc phổ, ta yên lòng rồi.”
Bạch Hồng rất dứt khoát, nhún eo thi lễ: “Bạch Hồng bái kiến tổ phụ.”
“Tôn nữ, đứng dậy đi.” Triệu Hoằng Tú thoáng nhói lòng, chưa nghe được một tiếng gọi cha đã thành tổ phụ, nhưng đây là nghiệt chướng ông ta gây ra, trả giá là đáng đời: ” Thằng tiểu quỷ thật lắm trò, có điều ân tình này ta ghi nhớ rồi.”
“Không có gì gia gia.” Lãnh Nghệ mỉm cười:
Triệu Hoằng Tú miệng co giật một cái, bỏ lại một câu “ta hiểu tiểu tử ngươi muốn làm gì, để ta lo nốt phần còn lại”, rồi thi triển khinh công mà đi.
Bạch Hồng thoáng ngây người, dáng vẻ đau khổ đó đã chứng minh tình cảm ông ta giành cho nàng thực sự không hề nhỏ.
Tình hình khẩn cấp, Lãnh Nghệ không ở lại với Bạch Hồng, về tới phủ, gọi Tiểu Chu hậu tới, kể chuyện quân Liêu đánh bại 20 vạn sương quân của Triệu Quang Nghĩa, bao vây ông ta cùng nghìn cấm quân trong huyện thành nhỏ.
Tiểu Chu hậu vừa mừng vừa sợ: “Lỡ nước Liêu thả ông ta về thì sao? Bọn họ sẽ không giết ông ta đâu, vì làm thế mà trăm hại mà chẳng lợi gì cho Liêu.”
“Nàng nói đúng, nhưng bọn họ cũng không dễ dàng thả ông ta ra, giữ ông ta lại, bọn họ có một con tin đáng giá để sau này gây khó dễ cho Đại Tống, chỉ cần con cháu Triệu gia nắm giang sơn này thì ông ta còn tiếng nói nhất định.”
“Nếu ông ta về, sẽ lại có người muốn đưa ông ta đăng cơ trở lại.”
“Ừ, đúng là có khả năng đó.” Lãnh Nghệ nghĩ tới biến cố Thổ Mộc Bảo triều Minh, hoàng đế bị bắt, sau đó trở về lại đăng cơ. Nhà Tống cũng có hai hoàng đế bị bắt song không may mắn như vậy, không biết kết cục Triệu Quang Nghĩa sẽ thế nào: ” Bất kể thế nào, cục diện đang tốt hơn, vẫn câu nói đó, ta sẽ không để bất kỳ ai gây tổn hại cho chúng ta, dù là hoàng đế cũng vậy. Vì tránh khả năng đó, ta không từ thủ đoạn.”
Tiểu Chu hậu dựa vào lòng Lãnh Nghệ, có một nam nhân sẵn sàng vì mình không ngại đối đầu với hoàng đế, nàng thấy ấm lòng chưa từng có.
Lãnh Nghệ tiếp đó lại vào hoàng cung cầu kiến Hoa Nhị, vừa đuổi tả hữu lui ra, y không khách khí bế nàng lên giường.
Hai người hoan ái, Hoa Nhị có thể cảm nhận được, Lãnh Nghệ hôm nay đặng biệt dụng tâm chiều chuộng nàng, khiến nàng liên tiếp đạt cao trào, thỏa mãn tới người nhũn ra như bún, không muốn đụng đậy dù chỉ một ngón tay.
Hoa Nhị toàn thân trần truồng quấn lấy Lãnh Nghệ như bạch tuộc: “Hôm nay chàng thật đặc biệt, có chuyện gì sao?”
Lãnh Nghệ cảm giác khó mở miệng: “Dực vương Triệu Hoằng Tú có tôn nữ là Bạch Hồng, ta và nàng ấy…”
“Thiếp biết, chàng đã giải thích chuyện này rồi mà, thiếp lại chẳng thể gả cho chàng, sao có thể ngăn cản chàng được. Chỉ cần trong lòng chàng vẫn có thiếp, thường xuyên tới thăm thiếp là đủ.” Hoa Nhị giúp y nói phần khó khăn, nàng mỉm cười, nhưng là nụ cười bất đắc dĩ:
Lãnh Nghệ càng thêm áy náy, lại khẽ hôn nàng, kể lại thỏa thuận với Triệu Hoằng Tú trước đó.
Nụ cười trên mặt Hoa Nhị biến mất, giọng hơi lạc đi: “Chàng muốn thiếp làm nhạc mẫu chàng à?”
Lãnh Nghệ thoáng ngớ người lúc đó y không nghĩ tới còn chuyện phiền toái này nữa, cảm giác thân thể nàng hơi cứng, có chút bài xích tựa như muốn đẩy y ra. Nếu không thể giải thích cho nàng thông, đây là điều gây tổn thương lớn cho tình cảm hai bên: “Vốn chuyện này liên quan tới bí mật người đã mất, ta không muốn bới lên nữa, nhưng nếu không nói, nàng lại hiểu lầm ta. Sự thực là, Bạch Hồng chính là khuê nữ của Hiếu Huệ hoàng hậu.”
Hoa Nhị chấn kinh: “Thế có nghĩa nàng ấy là công chúa đích thực rồi, cần gì…”
“Để ta nói hết.” Lãnh Nghệ tuy muốn giảm độ nghiêm trọng của chuyện này xuống, nhưng chẳng cách nào, hai chữ loạn luân đã quá kinh khủng:
Hoa Nhị nghe xong ngây ra hổi lâu: “Thật đáng thương, nếu Bạch Hồng nhận thiếp là mẹ nuôi, vậy có thể danh chính ngôn thuận bái tế Hiếu Huệ hoàng hậu rồi.”
“Ừ, đó là nguyện vọng lớn nhất của nàng ấy, đương nhiên còn nguyên nhân trọng yếu, Triệu Hoằng Tú luôn đề phòng ta đoạt giang sơn Triệu gia, một khi ta thành thân với khuê nữ của ông ta, như vậy ông ta sẽ yên tâm.”
“Nhưng, sau này thiếp thành nhạc mẫu của chàng, chúng ta chẳng phải cũng…”
Chuyện này đúng là càng lúc càng loạn, Lãnh Nghệ bế Hoa Nhị ngồi vào lòng mình, lần nữa tiến vào thân thể nàng, ở tư thế này hai người gắn kết càng khăng khít: “Chỉ là danh phận trên danh nghĩa thôi, nàng và nàng ấy đâu phải mẹ con thật sự. Duyên phận cả đời của chúng ta sẽ không vì chuyện gì mà dứt bỏ.”
Hoa Nhị ôm lấy cổ Lãnh Nghệ khóc một tràng, có hạnh phúc, cũng có thương cảm.