Phần 582: Quay về chính thống
Nhớ lại khi đó vì viên thái giám bỏ trốn kia và vị tri huyện Lãnh Nghệ giả mạo tình cờ ở cùng dịch trạm Âm Lăng, bị các thế lực nghi ngờ truy đuổi ám sát, chết trong uất ức. Lãnh Nghệ từng nghĩ đó chỉ là sự tình cờ, cảm thấy rất oan, không ngờ di chiếu mà bao người đỏ mắt tìm kiếm lại ở ngay bên cạnh y.
Ngày đó y nhậm chức thông phán Ba Châu, bộ quan phục cũ này còn thiếu chút nữa bị Trác Xảo Nương vứt đi.
Đôi khi người ta không thể không tin trong cõi u minh sớm có an bài.
Triệu Phố xem đi xem lại di chiếu nhiều lần, không sai sót gì hết, có chút ý trách: “Đại nhân sớm phát hiện ra minh ước, sao giờ mới lấy ra?”
“Lão đại nhân, ta và ngài đều là người sáng mắt, chẳng lẽ không nhìn ra tâm tư quan gia, ta mà lấy ra thì còn mạng nữa không? E là minh ước cũng bị hủy mất, vì thế phải giữ kín.” Lãnh Nghệ cười khổ:
Triệu Phổ gật gù, sao không biết Triệu Quang Nghĩa không muốn hoàng vị dựa theo minh ước truyền cho người khác, chỉ muốn truyền cho đích hệ của mình, chẳng qua là đang lúc kích động mà nói thế thôi: “Đúng, đúng, may mà đại nhân suy sét tỉnh táo, nếu không minh ước sao lại còn.”
“Để tránh lời ra tiếng vào và nghi ngờ không cần thiết, mong lão đại nhân cứ nói kỳ thực di chiếu thực sự luôn ở chỗ ngài, chưa bao giờ mất đi.” Lãnh Nghệ chắp tay một cái: ” Ta có chút lòng riêng, sợ người ta nói mình nhát gian che giấu.”
Triệu Phổ chắp tay vái lại: “Nếu không nhờ sự sáng suốt của đại nhân, minh ước sao còn giữ được tới ngày hôm nay chứ, ai mà nói thế, lão phu là người đầu tiên không chịu.”
Hai người đạt thành nhất trí, thảo luận thêm một lúc về buổi hội triều sắp tới, Triệu Phổ còn tiễn Lãnh Nghệ ra tận cửa.
Lãnh Nghệ tiếp đó ngồi kiệu tới phủ Dực vương, Triệu Hoằng Tú vì thân phận đã công khai, nên được ban phủ riêng.
Triệu Hoằng Tú nghe nói Lãnh Nghệ tới thì cao chạy ra đón, thậm chí còn chưa kịp mời y vào trong, ngay ở đại môn đã hỏi: “Có phải nữ nhi của ta đã tha thứ cho ta rồi không?”
Lãnh Nghệ mỉm cười: “Lệnh ái đồng ý gặp ngài, nàng có điều muốn nói.”
“Nơi nào, nơi nào? Mau đưa ta đi gặp.”
Thế là cả nhà cũng chưa kịp vào, Lãnh Nghệ đã bị ông ta lôi xềnh xệch đi rồi, đi nửa đường mới nhớ không biết là đi đâu, ngượng ngùng buông Lãnh Nghệ ra. Hai người lên kiệu tới tửu điếm Biện Hà.
Triệu Hoằng Tú vào nhã phòng, vừa thấy Bạch Hồng liền thấp thỏm, kéo ghế tới ngồi: “Nữ nhi, con chịu tha thứ cho ta rồi à?”
Bạch Hồng lần đầu tiên chịu nhìn ông ta: “Chuyện ông làm với mẹ ta, ta vĩnh viễn không tha thứ. Có điều, ta không thể chối bỏ ông là cha ta.”
Vốn câu đầu tiên không khác gì gáo nước lạnh làm Triệu Hoằng Tú lạnh thấu tim, đến câu thứ hai lại khiến ông ta mừng phát cuồng: “Được được, ta không dám mong con tha thứ, chỉ cần con nhận…”
Bạch Hồng lành lạnh nói: “Đừng mừng vội, ta còn chưa nói hết, ta có điều kiện, thứ nhất, ta và Nghệ ca ca…”
“Ta đồng ý gả con cho y.” Triệu Hoằng Tú chưa nghe hết đã gật vội: ” Mặc dù ta chẳng ưa gì gì, nhưng vì con, ta đồng ý.”
“Ông nghĩ ta có thể gả cho ai được à?”
“Đương nhiên, con là con ta, gả cho ai chẳng được.”
Bạch Hồng hỏi: “Thế đến khi người ta hỏi cha mẹ ta là ai, ta trả lời thế nào?”
Triệu Hoằng Tú cứng người, sau đó thống khổ đấm đầu mình: “Ta xin lỗi, ta xin lỗi, đều là lỗi của ta.”
Lãnh Nghệ không biết cởi nút thắt này ra sao, nói dối ư, Bạch Hồng kiêu ngạo như thế, nàng sao chịu vì có thể gả đi, mà cha mẹ cũng không dám nhận? Mà nhận rồi, thì ai chấp nhận được?
Chẳng trách nàng nói, cả đời không thể gả cho ai.
Lãnh Nghệ hít một hơi nói chắc nịch: “Hồng Nhi, ta hứa cả đời quan tâm yêu thương nàng, không dời bỏ.”
Bạch Hồng nhìn y đầy nhu tình, khóe mắt ươn ướt.
Hai người liếc mắt đưa tình như không có ai bên cạnh làm Triệu Hoằng Tú càng thêm tự trách, không ngừng đánh vào đầu mình: “Xin lỗi, xin lỗi, ta không chỉ cô phụ mẹ con, còn hại con cô độc cả đời, ta có chết nghìn lần cũng không bù đắp được.”
Nhất thời trong phòng chỉ có tiếng khóc lóc tự hành hạ bản thân của Triệu Hoằng Tú, ông ta biết vì sao nữ nhi hận mình đến thế: “Con nói đi, ta có thể làm gì bù đắp cho con đây, con muốn gì cũng được.”
Bạch Hồng khẽ lau nước mắt: “Ta hy vọng ông có thể giúp Nghệ ca ca trên triều, nhất là bây giờ quan gia rơi vào trùng vây, triều đình vô chủ, càng cần vương gia như ông hết lòng tương trợ.”
Triệu Hoằng Tú trước kia còn nghĩ nếu Lãnh Nghệ cưới khuê nữ mình thì y cũng là người nhà rồi, nhưng giờ khuê nữ theo y không danh không phận thì y mãi mãi là người ngoài: “Thế nếu y nhòm ngó giang sơn Triệu gia ta sao?”
Lãnh Nghệ cau mày: “Ta nói rồi, ta không hứng thú với giang sơn Triệu gia ông, ta chỉ mong muốn Đại Tống hùng mạnh, bách tính được an cư lạc nghiệp mà thôi.”
Triệu Hoằng Tú nheo mắt: “Mong là ngươi nói thật, nếu không ta tự mình xử lý ngươi, không ai cứu được ngươi đâu. Nói đi, ngươi muốn gì?”
“Tình hình hiện nay thế nào ta không cần nói hẳn ông rõ hơn ai hết, quan gia muốn truyền ngôi cho tam nhi tử Triệu Nguyên Tá. Nhưng theo minh ước kim quỹ, ngôi vị này phải quay về mạch tiên đế mới đúng. Cho nên ta muốn Triệu Hằng trưởng tôn của tiên đế kế vị, ý ông ra sao?”
“Không phải minh ước đó mất rồi à?”
Ông ta biết chuyện minh ước thì Lãnh Nghệ đỡ tốn nước bọt: “Ở trong tay Triệu Phổ đại nhân, mai ông ấy sẽ công bố.”
“Triệu Hằng, nó là nhi tử của Triệu Đức Chiêu phải không?” Triệu Hoằng Tú như nghĩ ra điều gì, lẩm bẩm:
“Đúng vậy, mẹ đẻ của Triệu Đức Chiêu là Hiếu Huệ hoàng hậu Hạ thị, cũng là mẹ đẻ của Bạch Hồng.” Lãnh Nghệ xác nhận:
“Thế, thế thì ta giúp nó cũng là nên làm, coi như bù đắp lại món nợ của ta với mẹ Bạch Hồng.” Triệu Hoằng Tú yên tâm, là con cháu Triệu gia, vậy là được:
“Còn cả tiên đế.” Bạch Hồng lạnh lùng nói:
Triệu Hoằng Tú xấu hổ: “Đúng, đúng, ta cũng có lỗi với Khuông giận, giúp con cháu hắn đoạt lại hoàng vị cũng là điều nên làm. Dù không có ý chỉ của đại tẩu ta cũng nên giúp.”
Lãnh Nghệ thở phào: “Vậy thì đa tạ.”
Bạch Hồng lại nói: “Ta còn có một chuyện nữa, đó là ông giao quyền chỉ huy thập vạn cấm quân cho Nghệ ca ca thống lĩnh.”