Phần 581: Vật quy nguyên chủ
Nếu như Đại Tống đã lập quốc trăm năm, Triệu gia đã thành chính thống, hoàng quyền đã ăn sâu vào lòng người, tạo được uy nghiêm thì Lãnh Nghệ sẽ không dám có ý đồ gì cả. Nhưng mới chỉ 20 năm trước Triệu Khuông giận cướp ngôi từ ấu chúa của nhà Hậu Chu, lập ra Tống, sau đó mới chinh chiến khắp nơi. Nhiều nước khác sáp nhập vào Tống chưa lâu, như Bắc Hán chưa được một năm, hay Nam Đường của Tiểu Chu hậu mới được bốn năm. Bởi vậy hết thảy còn khả năng.
Lãnh Nghệ rời hoàng cung về nhà thay y phục, sau đó tới khuê phòng của Bạch Hồng ở tửu điếm Hạnh Hoàng.
Sự tình khẩn cấp, Lãnh Nghệ vừa tới đã hỏi: “Triệu Nguyên Tá đã chết ở Liêu, nàng biết rồi chứ?”
Bạch Hồng gật đầu: “Sát thủ đã báo về rồi, không ai nghi ngờ gì cả, hôm nay chàng tới đây không phải để thanh toán tiền chứ?”
“Không phải, ta tới còn có chuyện rất quan trọng thương lượng với nàng. Nói đúng hơn là nàng phải tham dự vì quan hệ mất thiết với nàng.”
“Ồ, nói đi.”
Lãnh Nghệ thuật qua cho Bạch Hồng biết tình thế trong triều lúc này: “Thánh chỉ của quan gia là để tam nhi tử Triệu Nguyên Khản kế thừa hoàng vị. Nhưng ta thấy nên để dưỡng tôn của Hoa Nhị hoàng hậu, cũng chính là trưởng tôn của tiên đế kế thừa. Triệu Hằng cũng là thân chất nhi của nàng, nàng là cô cô. Nó làm hoàng đế, chẳng nhẽ không liên quan tới nàng?”
Bạch Hồng lãnh đạm nói: “Ta chẳng quan tâm ai làm hoàng đế.”
“Nhưng ta quan tâm.” Lãnh Nghệ thấp giọng xuống: ” Không thể để bất kỳ đứa nhi tử của quan gia làm hoàng đế, nếu không tương lai nó trưởng thành sẽ đối phó với ta. Chẳng lẽ nàng mong một ngày chúng nó giết ta sao?”
“Lý do này thuyết phục được ta rồi đấy. Nói đi, chàng cần ta giúp thế nào?”
– “Trong mật chỉ của quan gia chỉ định 4 đại thần phụ chính, trong đó có phụ thân nàng. Theo lý mà nói, Triệu Hằng cũng là chí thân của ông ta, ông ta không có lý do gì để phản đối. Nhưng ông ta là nhân tố bất ổn, không thể dùng lý thường đoán định được, huống hồ ông ta còn có địch ý với ta, rất có thể người ta ủng hộ thì ông ta phản đối…”
Bạch Hồng đoán được y muốn nói gì, chặn trước: “Ta có thể giúp chàng thuyết phục ông ấy, nhưng không tha thứ cho ông ấy.”
“Được, ta sẽ an bài cho hai người gặp nhau, nàng chỉ đừng rút kiếm ra là được rồi, ta biết chuyện này không công bằng với nàng, nhưng hiện giờ tình thế khẩn cấp, chỉ đánh làm thế, sau này nhất định bù đắp cho nàng.” Lãnh Nghệ tin Bạch Hồng sẽ biết phải làm thế nào, không cần y thừa lời: ” Còn một người nữa là Thẩm Luân, ông ta thuộc phe Triệu Nguyên Tá, nàng có thể thử xem phụ thân nàng có thể tác động được vào ông ta không?”
Hai người thương lượng kỹ càng một hồi, Lãnh Nghệ tiếp tục ngựa không ngừng vó lên đường. Lần này y về nhà, thay trang phục chính thức, ngồi kiệu, dẫn theo gia phó tới bái phỏng thái tử thái bảo Triệu Phổ.
Triệu Phố nghe nói Lãnh Nghệ tới thăm thì ra tận cửa nghênh đón, hai người tuy sau sự kiện nhà ma thì kết thành đồng mình, nhưng tư giao không có, đây mới là lần đầu tới nhà nhau bái phỏng.
Lãnh Nghệ cũng không rào trước đón sau gì cả, vừa vào tới thư phòng đã nói: “Triệu đại nhân, quan gia có mật chỉ giao Hướng Củng mang về, muốn chúng ta cắt hết đất đai phía bắc Hoàng Hà nhường cho Liêu đón ông ấy về. Ý ngài ra sao?”
Triệu Phổ vốn là kẻ đối đầu với Triệu Quang Nghĩa từ thời tiên đế, là người khởi xướng sự biến Trần Kiều năm xưa, phẫn nộ đặt chén trà xuống đứng bật dậy: “Sao có thể như thế, tuyệt đối không được! Giang sơn Đại Tống không phải là của mình ông ta, là do tiên đế dẫn dắt mọi người gian khổ giành lấy. Thân là quan gia, ông ta đáng lẽ phải chỉ định người kế vị, thống lĩnh quân đội tác chiến, báo thù rửa hận chứ không phải làm ra chuyện nhục quốc này! Tuyệt đối không thể, ta sẽ là người đầu tiên không đồng ý.”
Thái độ này rất rõ ràng, không hổ là nguyên lão lập quốc, Lãnh Nghệ chắp tay kính phục, cũng thể hiện thái độ của mình: “Triệu đại nhân am hiểu đại nghĩa, như vậy ta yên tâm rồi, nếu để chuyện này xảy ra, chúng ta còn mặt mũi nào tới thái miếu gặp tiên đế?”
“Quan gia chỉ định bốn đại thần phụ chính, ít nhất có ta và đại nhân phản đối rồi, có thể ngăn cản chuyện này.”
“Chưa chắc, trong mật chỉ của quan gia giao Hướng Củng mang về, đã chỉ định tam hoàng tử Triệu Nguyên Khản kế thừa hoàng vị, ngài cũng biết rồi Triệu Nguyên Tá luôn chướng mắt với ta, nhiều lần muốn đẩy ta vào chỗ chết. Triệu Nguyên Khản lên làm hoàng đế, ta thậm chí lo mạng ta còn khó giữ nói gì tới chuyện khác.”
Triệu Phố từ từ gật đầu Triệu Nguyên Tá không che giấu đối địch với Lãnh Nghệ, công khai nói y là tiểu nhân, muốn cướp giang sơn Triệu gia. Chuyện này do Triệu Nguyên Tá cố ý lan truyền, nên ai cũng biết, ông ta vuốt râu nói: “Thực ra thánh dụ này không phủ hợp quy củ.”
“Ồ, vì sao?”
“Năm xưa Đỗ thái hậu trong lúc lâm chung để lại di chiếu, muốn tiên đế truyền ngôi cho quan gia, quan gia lại truyền cho Tề vương, sau đó Tề vương truyền lại cho nhi tử của tiên đế, chính là Triệu Đức Chiêu. Ta chính là người làm chứng, còn chính tay viết chiếu thư. Hiện giờ quan gia đã rơi vào tay địch, hoàng vị phải truyền cho người khác, nhưng Tề vương lẫn Triệu Đức Chiêu đều chết. Khi đó dụng ý của Đỗ thái hậu là đề phòng hoàng đế còn nhỏ, bị người ta soán vị, đi vào vết xe đổ của Hậu Chu, đó mới là ý đồ chân chính của kim quỹ minh ước.”
Đây là bí mật công khai, Lãnh Nghệ không thể vờ không biết: “Vậy ý của đại nhân là?”
“Bây giờ không còn người kế vị trưởng thành nữa, vậy thì theo kim quỹ minh ước, kế thừa quay trở lại mạch của tiên đế. Như vậy nên do trưởng tử của Triệu Đức Chiêu là Triệu Hằng, nay là dưỡng tôn của Hoa Nhị hoàng hậu, mà Hoa Nhị hoàng hậu là hoàng hậu của tiên đế, phù hợp kế vị chính thống. Cho nên Triệu Hằng kế thừa là thỏa đáng nhất.” Triệu Phố luôn là người ủng hộ kiên định thuộc phe tiên đế, ông ta tất nhiên không muốn con cháu Triệu Quang Nghĩa kế thừa: ” Đáng tiếc, minh ước đã mất rồi, ta là người viết có thể làm chứng, nhưng lời nói xuông không có ý nghĩa gì cả…”
Lãnh Nghệ thầm thở phào, đó là lý do y kết mình với ông gia này: “Mất có thể tìm về mà.”
Triệu Phổ biết Lãnh Nghệ là người được lệnh truy tìm thứ này, vì thế trước kia khi y mải mê lấy lòng Triệu Quang Nghĩa, lơ là nhiệm vụ chính, ông ta đã nhắc nhở y. Nghe vậy ông ta kích động hỏi: “Chẳng lẽ đại nhân tìm ra rồi sao?”
Lãnh Nghệ lấy trong lòng ra một cuộn lụa vàng rực: “Lão đại nhân mời xem, đây có phải là di chiếu ngài viết năm xưa không?”
Triệu Phổ nhận lấy mở ra xem, kích động tới chòm râu bạc rung rinh không ngớt: “Đúng, đúng, đúng là nó rồi, không sai vào đâu được… Đây, đây đây chính là chữ viết của ta… Còn đây là ấn chương và ký tên của tiên đế, quan gia, Tề vương, Triệu Đức Chiêu… Đúng, đúng là bản di chiếu đó rồi. Đại nhân làm sao tìm được?”
Lãnh Nghệ cảm thán: “Năm đó ta còn ở huyện Âm Lăng, Ba Châu làm tri huyện, viên thái giám lấy trộm minh ước vì né tránh truy bắt mà tới tận vùng sơn cùng thủy tận ấy, giấu vào trong quan mạo của ta. Bọn họ khả năng là muốn sau này tìm ta mà lấy, không ngờ bị giết chết. Minh ước này ở trong cái mũ tri huyện, bản thân ta cũng không hề hay biết, chỉ muốn giữ lại cái mũ này kỷ niệm thôi. Thời gian trước thê tử ta mang mũ ra xem, thấy chỉ sờn, muốn tháo ra khâu lại, nào ngờ phát hiện ra bí mật này. Nay vật quy nguyên chủ, trao lại cho đại nhân.”