Phần 580: Vẫn là Triệu Hằng
Vì trước đó chiến đấu khiến quân Liêu thương vong không nhỏ, cho nên lang trung còn đang bận, ngược lại đám Hàn Khuông Tự thậm chí còn đến trước.
Nghe Gia Luật Hưu Ca kể đơn giản quá trình, cả đám ngạc nhiên, Hàn Khuông Tự lấy trong lòng ra một cây ngân châm, đâm vào yết hầu Triệu Nguyên Tá, lát sau rút ra, ngân châm sáng nguyên, không chuyển đen, hắn còn ngửi ngửi mùi máu khắp người, nói: “Hắn không phải bị giết, là bị bệnh bộc phát dẫn tới đột tử.”
Kha Mặc quát: “Sao ngươi biết, ngươi đâu phải lang trung?”
Da Luật Hưu Ca nhạt giọng nói: “Yến vương Hàn Khuông Tự là thần y của Đại Liêu ta, y thuật đệ nhất, nếu ngài ấy không phải là lang trung thì trên đời không ai là lang trung.”
Hướng Củng gật đầu: “Ta có nghe nói danh tiếng thần y của Yến vương, chỉ là vương gia ta tới đây mới một tuần trà, trước đó khỏe mạnh như thường, dù cò là bệnh đột phát cũng không thể chết nhanh như thế.”
Hàn Khuông Tự trầm giọng nói: “Da Luật Hưu Ca tướng quân nếu muốn giết hắn không cần tự mình động thủ, càng không cần làm ra như thế này. Vừa rồi ta có kiểm tra, lục phủ ngũ táng của hắn tựa hồ đã rữa nát.”
Da Luật Hưu Ca hỏi: “Liệu có phải là trúng độc không?”
Hàn Khuông Tự nghĩ một lúc khẽ gật đầu: “Nhìn qua thì giống, nhưng lại không có dấu hiệu trúng độc nào biểu hiện ra ngoài, lục phủ ngũ tạng bốc ra mùi thối. Nếu nói trúng độc thì độc này quá bá đạo, ta chưa từng nghe tới, cũng không tin là ai có thể chế ra được. Mà nói chết bệnh trong thời gian một chén trà thì chưa từng có.”
Da Luật Hưu Ca phất tay: “Các ngươi đem thi thể hắn đi đi, ta phái người hộ tống các ngươi rời đi, ta nói rồi, ta không giết hắn.”
Dương Duyên Phổ gầm gừ: “Chỉ thế là xong sao, vương gia chết trong lều ngươi, ngươi không có câu trả lời, chỉ nói không phải do ngươi giết là phủi hết trách nhiệm ạ?”
Da Luật Hưu Ca chẳng sợ, nhướng mày: “Vậy các ngươi muốn thế nào?”
“Ngươi phải chịu trách nhiệm về cái chết của vương gia.”
“Chịu trách nhiệm thế nào, ngươi muốn động thủ sao?”
“Đúng thế đấy.”
Hướng Củng vội kéo Dương Duyên Phổ lại: “Đừng kích động, có gì từ từ nói.”
Dương Duyên Phổ hầm hừ: “Nếu chúng muốn nói chuyện tử tế thì ta tức giận làm gì, rõ ràng các ngươi muốn chối bỏ, đừng hòng có chuyện đó.”
Nếu vì chuyện này đàm phán đổ vỡ, quân Tống bất chấp tất cả báo thù, tuy Đại Liêu bọn họ không sợ, nhưng chém giết vô nghĩa như thế không ai muốn, Hàn Khuông Tự hỏi: “Vậy các ngươi muốn bọn ta chịu trách nhiệm ra sao?”
“Bọn ta là đại thần đàm phán, người của bọn ta chết trong đại trướng của các ngươi, các ngươi phải viết lại toàn bộ quá trình vương gia bọn ta chết như thế nào, sau đó đóng dấu lên, bọn ta còn về có thể nói với văn võ toàn triều.”
Nghe nói chỉ là viết giấy chứng minh, Da Luật Hưu Ca cũng thở phào: “Được rồi, ta chỉ có thể viết quá trình này một cách khách quan, thứ khác thì xin khiếu.”
Nói rồi bày giấy bút viết ngay tại chỗ, văn bút hắn không tệ, viết tương đối khách quan, còn viết cả hoài nghi của Hàn Khuông Tự. Viết xong cả Hàn Khuông Tự và Da Luật Hưu Ca đều đóng dấu giao cho Hướng Củng.
Hướng Củng nói: “Hôm nay bọn ta không đi, vì vương gia chết ở lều của ngươi, bọn ta phải bẩm báo với quan gia, cho nên các ngươi phải cho Vương công công về, xin thánh dun mới nhất của quan gia, bọn ta mới đi.”
Da Luật Hưu Ca và Hàn Khuông Tự qua một bên thương lượng. Lát sau Hàn Khuông Tự quay lại nói: “Để xảy ra chuyện này, bọn ta cũng rất tiếc, các vị có thể lần nữa xin thánh chỉ, để tiện hai bên thương thảo, được rồi, các ngươi có thể đưa người đi.”
Hướng Củng sai hộ vệ quân Tống đưa thi thể Triệu Nguyên Tá về lều, sau khi qua thương lượng, Vương Kế Ân vội vàng quay về thành Lương Hương.
Sau nửa đêm, Vương Kế Ân lại tới mang theo thánh chỉ mới nhất của Triệu Quang Nghĩa, để tam nhi tử Triệu Nguyên Khản tạm thời nhiếp chính, Hoa Nhị hoàng hậu hỗ trợ, Thẩm Luân, Triệu Phổ, Triệu Hoằng Tú, Lãnh Nghệ làm đại thần phụ chính. Phải mau chóng thương lượng chuyện cắt đất bồi thường, đưa ông ta về.
Triệu Nguyên Khản chính là Tống Chân Tông trên lịch sử, sau đổi tên Triệu Hằng, nhưng Lãnh Nghệ thay kèo đổi cột để cháu nuôi của Hoa Nhị là Triệu Duy Chính lấy tên này rồi.
Đã có được chiếu thư của hoàng đế, đám Hướng Củng không dám ở lại lâu, cái chết không rõ ràng của Triệu Nguyên Tá khiến bọn họ sợ hãi. Phía Liêu chuẩn bị một cái quan tài chứa thi thể, đồng thời phía một đội kỵ binh đưa linh cữu Triệu Nguyên Tá về Tống.
Đội ngũ đi ngày đi đêm không nghỉ, mấy ngày sau tới được biên cảnh Đại Tống. Hướng Củng đã phái tín sứ trở về báo tin trước, Trương Sư đem binh tới tận biên giới nghênh tiếp, toàn quân để tang, khóc lóc vang trời.
Đáng lẽ Triệu Nguyên Tá đã hứa với Da Luật Hưu Ca rằng hắn về tới Dịch Châu sẽ lui binh, nhưng giờ đây hắn đã chết, đám đại thần Tống triều đang sợ hãi, căn dặn Trương Sư phải canh phòng biên cương nghiêm ngặt, đề phòng phía Liêu nhân lúc trong nước rối ren mà tấn công.
Bọn họ tiếp tục ngựa không ngừng vó về kinh thành.
Hoa Nhị dẫn toàn bộ bách quan văn võ ra ngoài thành đón linh cữu, quy cách cao ngang với hoàng đế. Đây là đề xuất của Lãnh Nghệ ở trên triều, khiến không ít người phe Triệu Nguyên Tá cảm kích, còn thu hút ánh mắt cả triều đình vào đây, sau này tiện hành động.
Linh cữu Triệu Nguyên Tá được đưa tới thái miếu.
Trước đó tin tức Triệu Quang Nghĩa bị vây hãm vẫn bị giữ kín, lần này thêm cái chết của Triệu Nguyên Tá liền không giấu diếm được nữa, toàn kinh thành chấn động, lòng người hoang mang cực điểm.
Chớ quên Tống mới lập quốc hai mươi năm thôi, đem so với các nước như Nam Đường, Nam Hán, Bắc Hán còn ít hơn, lòng người chưa hoàn toàn quy về. Không ít người lo sợ hoàng triều chẳng giữ được nữa.
Lãnh Nghệ đợi nghi lễ xong xuôi cũng giả mạo Mạnh Hoa tới Phúc Ninh cung gặp mặt Hoa Nhị ở tẩm cung của nàng.
Từ sau lần trước, Lãnh Nghệ gặp Hoa Nhị không cần đeo mặt nạ Mạnh Sưởng nữa, Hoa Nhị ôn nhu chẳng giảm mà càng thêm say mê.
Chỉ là lần này không phải bí mật hẹn hò, mà là vì công việc, Lãnh Nghệ vừa xem xong mật chỉ của Triệu Quang Nghĩa, mặt âm trầm: “Cắt đất bồi thường? Tuyệt đối không có chuyện đó đâu, giang sơn này không thể để trong tay hậu nhân Triệu Quang Nghĩa được nữa.”
Hoa Nhị lo âu: “Vậy phải làm sao?”
Lãnh Nghệ nói dứt khoát: “Để dưỡng tôn Triệu Hằng của nàng làm hoàng đế đi.”