Phần 579: Máu nhuộm mộng đẹp
Thánh chỉ này hiển nhiên phải qua tay Da Luật Hưu Ca trước rồi mới được phép mang cho phía Tống xem, vì thế hắn sớm biết nội dung, liếc mắt cao ngạo nhìn năm người: “Hôm nay các ngươi cũng thấy sự dũng mãnh của quân Liêu rồi, hẳn các ngươi biết làm gì rồi chứ? Trở về nói với hoàng hậu của các ngươi, nếu muốn đón hoàng đế các ngươi về, mau cắt đất trao đổi. Đơn giản vậy thôi, không thương lượng.”
Hướng Củng gật đầu gạt đi nước mắt: “Vậy số tù binh kia có thể giao trả bọn ta không? Các ngươi muốn điều kiện gì để trao đổi?”
“Xin lỗi, nước Liêu ta đất rộng người thưa, đang cần một lượng lớn lao lực. Đám quân Tống này đánh trận không ra gì, nhưng chăn thả làm việc nặng nhọc hẳn không thành vấn đề. Không thể trả các ngươi, cũng không trao đổi, đương nhiên nếu tương lai các ngươi có bản lĩnh bắt được người bên ta thì chúng ta trao đổi.” Da Luật Hưu Ca nói rất nhẹ nhàng nhưng kiên quyết:
Hướng Củng không muốn cãi nhau tốn nước bọt, ông ta chỉ muốn nhanh chóng rời đi cho khỏi mất mặt: “Chúng ta về thôi… Da Luật Hưu Ca tướng quân, đợi câu trả lời của bọn ta.”
Triệu Nguyên Tá cũng nói với Vương Kế Ân: “Vương công công đợi một chút, ta có việc muốn nói với Da Luật Hưu Ca tướng quân, nói xong sẽ viết một phong thư cho phụ hoàng, nhờ công công mang về.”
Vương Kế Ân vâng lời.
Triệu Nguyên Tá mời Da Luật Hưu Ca ra ngoài.
Trong lòng hắn vô cùng đắc ý, vì hết thảy mọi thứ đang phát triển theo dự tưởng của hắn, không bao lâu nữa, hắn có thể làm hoàng đế, đứng trên muôn người. Hắn lâng lâng bước đi, thoáng va phải một thị vệ quân Tống đứng gác ngoài lều.
Thị vệ đó sợ hãi quỳ gối: “Tiểu nhân đáng chết.”
Triệu Nguyên Tá thoáng ngửi thấy một mùi lạ, như mùi thứ gì bị mốc, cơ mà hắn không để ý, đây là quân doanh quân Liêu, thứ nặng mùi còn ít à? Lúc này tâm tình hắn rất tốt, chỉ mắng: “Cẩn thận chút.”
Sau đó vào lều Da Luật Hưu Ca.
Hạ rèm cửa xuống, Triệu Nguyên Tá đã nóng lòng tới không thể đợi thêm được nữa hỏi: “Sao rồi, sao rồi, các ngươi lấy được chiếu thư chưa?”
“Đương nhiên, chuyện này tốn của ta một chút công sức đó, khi quân ta xông vào bắt phụ hoàng ngươi, ông ta sợ chết khiếp. Bọn ta nói tới điều khoản cắt đất bồi thường, ông ta đồng ý ngay, nói thả ông ta về, ông ta sẽ làm theo. Bọn ta không đồng ý, nói là truyền ngôi cho ngươi, để ngươi làm giúp ông ta, sau đó mới thả cho ông ta về. Lúc đầu ông ta không đồng ý, ta phải nói đợi ông ta về rồi, ngươi còn chẳng ngoan ngoãn nhường ngôi lại, ông ta mới làm theo yêu cầu viết ra hai bản chiếu thư.” Da Luật Hưu Ca lấy ra chiếu thư vàng rực: ” Một cái thì vị công công kia đưa ra rồi, còn đây là chiếu thư truyền ngôi.”
Triệu Nguyên Tá run run nhận lấy xem, quả nhiên là truyền ngôi cho mình, ngửa mặt cười lớn.
Da Luật Hưu Ca lấy lại chiếu thư: “Nhớ đó vương gia, hoàng vị của ngài trong tay ta, lui binh tới Tấn Châu, Tương Châu, bản chiếu thư này sẽ giao cho ngài. Ngay cả khi vương gia muốn ta xuất binh giúp đoạt hoàng vị cũng được, nhưng điều kiện phải tăng thêm.”
Triệu Nguyên Tá nghiến răng: “Được, ta về tới Dịch Châu là lập tức lui binh, hy vọng các ngươi giữ lời.”
“Yên tâm, bọn ta cầm chiếu thư này cũng chẳng có tác dụng gì, hơn nữa vương gia ngài lên làm hoàng đế nước Tống sẽ rất có lợi cho Đại Liêu ta. Cho nên ta sẽ giúp ngài đăng cơ. Tới lúc đó ta có yêu cầu nho nhỏ.” Da Luật Hưu Ca giơ một ngón tay lên: ” Giao kẻ tên Lãnh Nghệ của Tống triều các ngươi cho bọn ta xử trí.”
“Vì sao?”
“Ta muốn tùng xẻo y trước mộ huynh đệ Da Luật Tả Chẩn của ta.”
“Được!” Triệu Nguyên Tá đồng ý không suy nghĩ: ” Ta cũng có thù với tên họ Lãnh đó, ngươi không nói, ta cũng giết y, có điều ngươi muốn, ta giao cho ngươi là được.”
“Nhắc vương gia ngài một câu, phải nghĩ kỹ sách lược hẵng ra tay, từ chuyện lần trước tên Lãnh Nghệ đó bố trí phục binh giết người của chúng ta mà xét, y không phải kẻ dễ đối phó đâu.” Da Luật Hưu Ca không tin tưởng tên vương gia ngu xuẩn này:
“Yên tâm! Ta có cách đối phó với hắn, các ngươi đợi tin tức tốt đi…” Triệu Nguyên Tá đang nói thì thấy mũi ngưa ngứa, đưa tay day day, không ngờ chảy máu:
Da Luật Hưu Ca cười: “Vương gia, ngài hưng phấn quá rồi đấy.”
“Ha ha ha, đúng là thế thật…” Triệu Nguyên Tá cũng chỉ cho rằng là thế, nghĩ tới việc sắp thành hoàng đế, máu toàn thân cứ chảy giần giật, hắn ngửa đầu lên ngăn máu chảy ra, không ngờ máu càng lúc càng nhiều, bắt đầu nhỏ tong tong:
Da Luật Hưu Ca không cười được nữa, vội vén rèm cửa quát: “Mau, mau, đi gọi lang trung.”
Thân binh vâng một tiếng chạy ngay.
Da Luật Hưu Ca vừa quay đầu lại tức thì hoảng hồn, vì mắt, tai Triệu Nguyên Tá đang chảy máu: “Vương gia! Ngài, ngài làm sao thế?”
Triệu Nguyên Tá cứ như không nhận ra, hắn cười ngốc nghếch, người hắn bắt đầu lảo đảo, đi về phía trước được vài bước lại lảo đảo lùi ra sau, va phải bàn. Uỵch một cái ngã lên tấm da bạch hổ, máu tươi nhuộm đó tấm da trắng.
Da Luật Hưu Ca lần nữa khẩn cấp hét lên: “Người đâu, gọi lang trung… Gọi đám người Tống tới.”
Đám Vương Kế Ân đang nói chuyện trong lều thì một quân binh đi vào nói: “Vương gia của các ngươi bị bệnh, Da Luật Hưu Ca tướng quân bảo các ngươi mau tới xem.”
Đám người Vương Kế Ân cũng không có phản ứng gì lớn, nghe vậy thì đi theo tên binh sĩ kia, thế nhưng vừa tới nơi thì sợ tới đờ người.
Chỉ thấy Triệu Nguyên Tá nằm trong vũng máu, thất khiếu vẫn liên tục có máu trào ra, tấm da hổ dưới đầu hắn đã thành vũng máu lớn.
“Vương gia!” Vương Kế Ân lao tới trước tiên, nâng đầu Triệu Nguyên Tá lên, gào khóc: ” Vương gia, làm sao thế này?”
Triệu Nguyên Tá hai mắt đã mất tiêu điểm, miệng lẩm bẩm: “Ta sắp làm hoàng đế… Ta sắp làm hoàng đế…”
Nói tới đó khựng lại, bong bóng nổi lên từ mũi không còn, Vương Kế Ân sờ tay một cái giật bắn mình: “Không, không thở nữa rồi.”
Hướng Củng lúc này mới hoàn hồn, chất vấn Da Luật Hưu Ca: “Tướng quân, thế này là sao?”
Da Luật Hưu Ca bực tức, chuyện đang thuận lợi lại gặp sự cố, hắn là người khó chịu nhất: “Ta làm sao mà biết được?”
Dương Duyên Phổ phẫn nộ: “Ngươi không biết? Vương gia trước khi cùng ngươi vào lều vẫn khỏe mạnh, giờ thất khiếu chảy máu chết trong lều của ngươi. Ngươi lại nói là không biết à?”
“Ta không biết! Hắn tự phát bệnh mà chết, liên quan gì tới ta?” Da Luật Hưu Ca hừ mũi, biết mình đuối lý, nhưng với đám người Tống này, hắn chẳng bật tâm:
Dương Duyên Phổ chỉ mặt quát: “Phát bệnh chết à? Rõ ràng là ngươi hại chết.”
“Không phải do bọn ta giết, hắn đáp ứng cắt đất bối thường, đó là điều bọn ta mong mỏi, bọn ta còn giết hắn làm gì?”
“Ai mà biết các ngươi tính toán gì, dù sao ngươi chết trong lều ngươi, ngươi phải có câu trả lời.”
Da Luật Hưu Ca thấy mình đúng là có miệng cũng không cãi nổi: “Đừng ồn ào nữa, đợi lang trung tới, tra xem hắn chết thế nào là biết ngay.”