Phần 577: Chẳng cần vỗ tay vẫn tính
Phía bên nước Liêu có vẻ rất tự tin vào phần thắng của mình, chẳng cần thảo luận với nhau, Hàn Khuông Tự đứng lên định vỗ tay với Triệu Nguyên Tá, Dương Duyên Phố quát: “Không được, hoàng hậu nương nương nói, lần đàm phán này cần năm người thống nhất ý kiến mới tính! Hơn nữa chúng ta chỉ tới đàm phán, mang kết quả về, không được đưa ra bất kỳ quyết định gì! Vụ đánh cuộc này không được.”
“Một tên hàng tướng Bắc Hán, chuyện của Đại Tống không cần ngươi quản, cút sang bên.” Triệu Nguyên Tá quát:
Dương Duyên Phổ mắt phun lửa.
Da Luật Hưu Ca mỉm cười: “Xem ra chí đại bàng của Dương tướng quân chẳng được thỏa nguyện lắm nhỉ, hay là sang Liêu bọn ta đi, ta rất hoan nghênh.”
Dương Duyên Phổ không thèm trả lời hắn.
“Thương lượng xong chưa?” Hàn Khuông Tự mặt đầy giễu cợt:
“Xong rồi!” Triệu Nguyên Tá đi tới: ” Đại Tống là giang sơn của Triệu gia, chỉ có ta mới có thể định đoạt.”
Dương Duyên Phổ giận dữ: “Đại Tống còn có ngàn vạn con dân, Vương gia, nếu ngài thua, bách tính phía bắc Hoàng Hà sẽ thành nô lệ cho người Liêu.”
Da Luật Hưu Ca cắt ngang: “Dương tướng quân nói câu ấy sai rồi, về với nước Liêu ta, đó là phúc của bọn họ. Ngươi không thấy bách tính Yến Vân thập lục châu sống hạnh phúc thế nào à?”
Triệu Nguyên Tá cũng nhảy vào quát: “Họ Dương kia, ngươi câm mồm xéo qua bên, đợi ta về sẽ xử lý cả nhà ngươi.”
Dương Duyên Phổ đanh mặt nắm chặt tay kiềm chế.
Hàn Khuông Tự thấy Dương Duyên Phổ không nói gì nữa đi tới muốn vỗ tay với Triệu Nguyên Tá: “Xem ra không ai phản đối nữa rồi, được! Vỗ tay!”
Khi hai bàn tay sắp vỗ vào nhau, thì tay Triệu Nguyên Tá không thấy đâu nữa, té ra bị Dương Duyên Phổ kéo đi mất rồi, hắn nổi điên: “Họ Dương kia, ngươi muốn chết hả?”
Dương Duyên Phổ hiên ngang nói: “Có chết ta cũng không thể để vương gia đánh cược.”
“Bắt lấy hắn.”
Bọn họ đi đàm phán không mang hộ vệ, chỉ có Kha Mặc là võ tướng, xông tới định bắt Dương Duyên Phổ, bị Dương Duyên Phổ né người đá một phát vào bụng gục luôn.
Bên Liêu cười lớn, đi đàm phán mà bên mình tự đánh nhau trước, quá thú vị, vui vẻ xem trò hay.
Triệu Nguyên Tá sợ hãi lùi lại chỉ mặt Dương Duyên Phổ: “Ngươi, ngươi muốn làm cái gì?”
Dương Duyên Phổ nói từng chữ một: “Ta chấp hành ý chỉ của hoàng hậu nương nương, không cho bất kỳ ai đem giang sơn và lê dân bách tính ra làm trò đùa.”
Triệu Nguyên Tá không biết làm sao với hắn, quay sang Hàn Khuông Tự: “Kệ hắn đi, vụ đánh cược này không vỗ tay cũng tính.”
Hàn Khuông Tự không muốn xem trò hề nữa, nước Tống nát thế này, hắn chẳng chấp làm gì, rộng rãi xua tay: “Thôi, nếu hoàng hậu các ngươi nói thế, nàng không chấp nhận thì đánh cược cũng vô nghĩa. Có điều chỉ cần các ngươi muốn, bọn ta vẫn có thể thể hiện thực lực cho các ngươi xem.”
“Hay… à không, các ngươi đừng khoác lác, nếu các ngươi không hạ được thành trong vòng một ngày thì sao nào?”
“Bọn ta lập tức rút binh để hoàng đế các ngươi đi.”
“Không cần điều kiện giao hoán sao?”
“Ngươi không quyết được, cược cũng vô ích. Có điều đợi bọn ta phá thành rồi, các ngươi về nói rõ với hoàng hậu của các ngươi, cắt đất bồi thường vẫn tốt hơn, nếu không… Hừ.”
“Yên tâm, chỉ cần các ngươi hạ được thành trong một ngay, ta đảm bảo sẽ nói với hoàng hậu nương nương tác thành chuyện…” Triệu Nguyên Tá nói tới đó thấy Dương Duyên Phổ đang nhìn mình khinh bỉ, cũng thấy lộ liễu quá, che giấu: ” Các ngươi không đánh nổi đâu, toàn lời vớ vẩn.”
“Được, vậy thì đi luôn sẽ biết.”
Da Luật Hưu Ca lập tức ra lệnh hộ tống quan viên nước Tống tới thành Lương Hương.
Từ Trác Châu tới thành Lương Hương cần hai ngày.
Tối hôm đó cắm trại, Triệu Nguyên Tá lén nói với quan viên nước Liêu, mình cần gặp riêng Da Luật Hưu Ca.
Theo quan viên nước Liêu tới lều Da Luật Hưu Ca, thấy hắn ta ngồi khoanh chân trên tấm da hổ trắng muốt, da hổ trắng là kỳ trân hiếm có trên đời, có thể thấy thân phận tôn quý của người này ra sao.
Da Luật Hưu Ca đang ăn tối, nhìn thấy tên hoàng tử đáng khinh này thì không chút khách khí: “Có chuyện gì?”
Triệu Nguyên Tá nhìn trái phái cười nịnh: “Có thể nói chuyện riêng với tướng quân không?”
Da Luật Hưu Ca phẩy tay: “Các ngươi lui cả đi.”
Tất cả thị vệ lui ra, cửa lều cũng hạ xuống, Da Luật Hưu Ca không mời hắn ngồi, chỉ thong thả xẻo thịt trâu ăn.
Triệu Nguyên Tá bị người ta coi khinh thì bẽ mặt lắm, nhưng vì cần tới người ta, hắn khom người đi tới nói: “Tướng quân có biết chuyện buôn lậu quân khí và đồ kim loại của nước Liêu với Thạch Bảo Cát không?”
Da Luật Hưu Ca thoảng ngỡ ngàng rồi gật đầu: “Ngươi phái đi sao?”
“Tướng quân nói đúng rồi.” Triệu Nguyên Tá giơ ngón cái: ” Ta không thể đi quá lâu, tránh người ta hoài nghi, thời gian eo hẹp, chúng ta đi thẳng vào vấn đề đi, ta mong hai bên hợp tác, thế nào?”
“Hợp tác ra sao?” Da Luật Hưu Ca không mấy hứng thú, sư tử sao lại đi hợp tác với cừu dê được cơ chứ, tiếp tục ăn uống:
Triệu Nguyên Tá thấy thế cúi càng thấp, gần như cười lấy lòng, chủ động ra điều kiện: “Các ngươi bắt phụ hoàng ta, ép ông ta truyền ngôi cho ta, đợi ta làm hoàng đế rồi, các ngươi giết ông ta. Ta sẽ đem đất đai bắc Hoàng Hà nhường cho các ngươi, mỗi năm cống 100 vạn lượng bạc.”
Da Luật Hưu Ca hừ lạnh: “Sao ta biết ngươi làm hoàng đế rồi sẽ cắt đất bồi thường?”
“Ta có thể thề độc.”
“Người Hán các ngươi tráo trở lắm, ta không tin, ngươi phải thể hiện thành ý mới được.”
Triệu Nguyên Tá dám làm chuyện nhục nhã như cắt đất thì còn chuyện gì hắn không dám, chỉ cần lên làm hoàng đế, gì hắn cũng dám làm: “Thành ý thế nào?”
“Ngươi về rút hết toàn bộ quân ở biên cảnh về Tấn Châu, Tương Châu, chứng minh thành ý của ngươi. Đợi đại quân Đại Liêu ta tiến vào sẽ làm theo yêu cầu của ngươi giúp ngươi lên làm hoàng đế. Tới khi ngươi làm hoàng đế rồi thì ký minh ước, nhường phần đất còn lại cho bọn ta.”
Một dải Tấn Châu, Tương Châu là đã gần mép Hoàng Hà rồi, tức là cũng gần kinh đô Biện Lương của Tống, ngang với nhường phần lớn quốc thổ mà Liêu yêu cầu ra.
Hai nơi này là cánh cửa phía bắc Biện Lương, một khi bị quân Liêu chiếm lĩnh, bằng với mở cổng vào kinh thành. Ở bình nguyên rộng lớn, thiết kỵ quân Liêu chỉ một ngày là có thể tới dưới kinh thành. Cho nên nếu quân Liêu có được hai nơi này, họ không sợ Triệu Nguyên Tá không giao phần còn lại cho họ.
Triệu Nguyên Tá hỏi lại: “Vậy sao ta biết sau khi ta lui binh, các ngươi sẽ giúp ta làm hoàng đế?”
“Người Khiết Đan nói lời giữ lời, tuyệt đối không lừa dối. Nói giúp ngươi là giúp ngươi, chỉ cần bọn ta phá thành, bắt phụ hoàng ngươi, nói truyền ngôi cho ngươi sẽ thả ông ta về, ông ta sẽ đồng ý thôi.” Một kẻ ngu xuẩn như Triệu Nguyên Tá lên làm hoàng đế phù hợp với lợi ích Đại Liêu, Da Luật Hưu Ca chẳng có cớ gì từ chối:
Triệu Nguyên Tá mừng rỡ, chắp tay tạ ơn liên hồi: “Tốt quá, tốt quá, quyết định như vậy đi. Có điều các ngươi lấy chiếu thư cho ta xem đã, sau đó ta sẽ về lui binh ngay, thế được chưa? Chiếu thư ngươi các ngươi vẫn giữ.”
“Được thôi, đơn giản.” Da Luật Hưu Ca gật đầu: