Phần 576: Đàm phán. (2)
Vốn người chủ trì bên này là Triệu Nguyên Tá, nhưng hắn đã bị khí thế quân Liêu dọa cho nói không ra lời rồi, nên người nhiều tuổi nhất là Hướng Củng mở miệng: “Chúng ta đi thẳng vào vấn đề đi. Điều kiện của các ngươi, bọn ta không thể chấp nhận, điều kiện của bọn ta là các ngươi lui binh vô điều kiện, để quan gia và quân đội của bọn ta quay về Đại Tống. Sau đó mới nói tới chuyện kết minh được.”
Phò mã Tiêu Đốt Lý cười nhạt, hăm dọa: “Ngươi chưa tỉnh ngủ à, tới đây nằm mơ nói mộng gì thế? Có tin bọn ta dùng đầu hoàng đế các ngươi tới bịt miệng các ngươi không?”
Vừa nghe tới điều mình hy vọng nhất, Triệu Nguyên Tá mừng rỡ, khôi phục bản tính ngông cuồng trước kia: “Ha ha ha, dọa ai thế hả? Phụ hoàng ta có 20 vạn hùng sư bảo hộ, biên cảnh của các ngươi có 30 vạn hùng binh Đại Tống tập kết, ta cảnh cáo các ngươi, lập tức lui binh cho phụ hoàng ta trở về. Nếu không đại quân của ta đánh tới, khiến các ngươi không còn manh giáp.”
Mấy người Da Luật Hưu Ca sửng sốt vì giọng điệu này của hắn, không phải là tên này vừa rồi sợ són đái ra quần đấy à, cả đám nhìn nhau không hiểu ra sao. Hàn Khuông Tự ở bên Liêu cũng là người tuổi cao đứng trọng nhất, đủng đỉnh nói: “Vương gia, ngài không tin bọn ta diệt 20 vạn hùng sư kia mà ngài nói, chém đầu phụ hoàng ngài sao?”
“Ta không tin.” Triệu Nguyên Tá càng hung hăng: ” 20 Vạn quân ta không phải ăn chay, các ngươi nói diệt là diệt à? Đó là mũi dao đâm vào tim các ngươi, một khi cùng 30 vạn quân ở biên cảnh giáp kích, đám quân Liêu các ngươi sẽ chết không có đất chôn.”
Hàn Khuông Tự ngớ người sau đó như hiểu ra điều gì, cười rộ lên: “Xem ra vương gia không có kinh nghiệm cầm quân đánh trận, không hiểu sức chiến đấu của sương quân rồi. Nếu thế đàm phán không cần tiến hành nữa, các ngươi đợi đấy, bọn ta đưa đầu hoàng đế các ngươi về, xem xem có phải bọn ta khoác lác không, thế nhé?”
“Ngươi dọa ai đấy hả?” Được thế còn gì bằng, đó là Triệu Nguyên Tá đang muốn mà, hắn sướng rơn trong lòng nói năng càng càn rỡ: ” Các ngươi dám động vào một cọng lông phụ hoàng ta, ta dẫn binh giết sạch gà chó nước Liêu, không tin thử xem.”
Da Luật Hách Đức nóng tính làm ầm lên: “Không đàm phán nữa, đợi ta lãnh Liêu binh đem đầu cẩu hoàng đế tới chúng ta hẵng nói.”
“Đừng nóng.” Da Luật Hưu Ca tựa nhìn thấy điều gì rồi, kéo hắn ngồi xuống, nói đầy thâm ý: ” Tiểu vương gia có vẻ hy vọng bọn ta giết phụ hoàng của ngài quá nhỉ?”
Triệu Nguyên Tá thoáng run: “Ai bảo, ta thực lòng mong đón phụ hoàng về.”
Được nhắc một cái, Da Luật Hách Đức sực tỉnh trừng mắt nhìn làm Triệu Nguyên Tá rùng mình: “Mẹ nó, thằng nhãi ranh, may mà lão tử không có con như ngươi, nếu không lão tử bị ngươi làm tức chết.”
“Ai là con ngươi, ngươi…” Triệu Nguyên Tá cũng học đối phương trừng mắt, nhưng đối diện với ánh mắt dữ dội của đối phương, sợ hãi cúi đầu:
Hàn Khuông Tự tủm tỉm cười: “Các ngươi phái kẻ thế này đi đàm phán, chẳng lẽ các ngươi thực sự muốn mượn dao giết người, để bọn ta giết hoàng đế của các ngươi, để còn đưa tên phế vật này lên làm hoàng đế.”
Tiêu Đốt Lý nói: “Cả hai đều là phế vật, tên hoàng đế kia cũng đâu hơn thằng nhãi này.”
Dương Duyên Phổ đứng bật dậy: “Đúng là một đám man di thiếu giáo dưỡng, nếu như các ngươi tới đây để dùng lời ô uế xỉ nhục người khác thì đừng trách bọn ta dùng lời ô uế đáp lại.”
Da Luật Hưu Ca đứng dậy chắp tay: “Dương tướng quân chỉ trích phải lắm, ta xin lỗi vì những lời vừa rồi, đồng rút lại. Còn các ngươi, chú ý ngôn từ, đây là đàm phán, không phải đối trận giao chiến, không được nói những lời xúc phạm.”
Đám Tiêu Lý Đốt hậm hực gật đầu.
Đội ngũ đàm phán của phía Liêu cũng phân chia văn võ, cứng mềm, Hàn Khuông Tự chính là phía văn, ông ta không để phía mình đuối lý: “Đúng là bọn ta thất lễ, nhưng nếu các ngươi muốn cứu hoàng đế về thì mang ra thành ý thực sự đi, đừng giở cái trò mượn đao giết người như thế.”
Đối phương nhất trì, bên mình chia rẽ, đàm phán khó ra kết quả gì, Hướng Củng cũng không nghĩ đàm phán một lần là xong, dù sao chuyện hệ trọng như thế, vuốt râu đáp trả: “Bọn ta rất có thành ý đàm phán, các ngươi mới là không, điều kiện các ngươi đưa ra căn bản không thể chấp nhận. Huống hồ bọn ta chưa biết quan gia của bọn ta có bình an hay không?”
Da Luật Hưu Ca lắc đầu: “Nếu các ngươi muốn gặp hoàng đế của các ngươi là không thể, nhưng bọn ta có thể bảo họ viết một lá thư báo bình an để chứng minh. Còn điều kiện, không đàm phán, các ngươi chỉ có thể chấp nhận.”
“Vậy còn đàm phán cái chó gì.” Triệu Nguyên Tá đùng đùng nổi giận tuyên bố: ” Về khai chiến luôn đi.”
Da Luật Hưu Ca hờ hững nhìn hắn, như nhìn một con khỉ vụng về diễn trò, quay sang Dương Duyên Phổ: “Đó là chủ ý của hắn, hay là ý đồ thực sự của nước Tống các ngươi?”
Dương Duyên Phổ trả lời ngắn gọn: “Bọn ta tới để đàm phán, không phải để khai chiến.”
Triệu Nguyên Tá chỉ mặt Dương Duyên Phổ: “Ngươi sợ chết thì xéo sang một bên đi, để ta, phụ hoàng cho ta quyền điều động tất cả cấm quân! Đợi ta dẫn binh tới, đạp bằng nước Liêu bọn chúng.”
Kha Mặc bị Triệu Nguyên Tá trợn mắt nhìn cũng lên tiếng phụ họa: “Bọn ta không tin các ngươi có thể diệt được 20 vạn đại quân ở U Châu, cho nên đừng nói những lời uy hiếp vô nghĩa ấy làm gì.”
Hàn Khuông Tự trầm ngầm chốc lát nhìn Thạch Hi Tái: “Ngươi là phó xu mật sứ nước Tống, hẳn là phải hiểu quân lực nước Liêu ta. Ngươi nói xem, đó có phải là uy hiếp không?”
Thạch Hi Tái cười: “Ta cũng thấy các ngươi chỉ uy hiếp thôi, các ngươi không thể diệt được 20 vạn quân trước khi bọn ta dẫn quân tới U Châu, cho nên thành thật lui binh đi, để quan gia và quân ta về. Sau đó kết minh, như thế có lợi cho cả đôi bên.”
Hàn Khuông Tự gật gù: “Xem ra cần phải thể hiện thực lực quân ta cho các ngươi thấy rồi. Thế này đi, các ngươi muốn thấy hoàng đế của các ngươi chứ gì, vậy theo bọn ta tới thành Lương Hương một chuyến. Ta đánh cược, bọn ta chỉ cần một ngày phá thành, nếu không phá được sẽ lập tức thả hoàng đế các ngươi về. Nhưng nếu bọn ta phá được, các ngươi phải chấp nhận điều kiện cắt đất bồi thường.”
Triệu Nguyên Tá thoáng qua chút hưng phấn: “Một ngày thôi sao?”
“Chuẩn xác mà nói là nửa ngày, từ lúc mặt trời lên tới lúc mặt trời lặn, thành ắt phá.”
“Được, ta cược.”
“Vương gia!” Hướng Củng nói nhỏ: ” Không nên tùy ý quyết định, Hoa Nhị hoàng hậu đã nói, bất kỳ quyết định gì cũng phải về thương lượng đã.”
“Không cần.” Triệu Nguyên Tá nói dứt khoát: ” Ta không tin bọn chúng có thể hạ thành trong một ngày, chỉ cần thắng, chúng ta có thể đón phụ hoàng của ta về. Phụ hoàng bị vây khốn, tim ta muốn nổ tung, kệ hoàng hậu nương nương nói gì.”
Thạch Hi Tái và Kha Mặc cùng đồng loạt ủng hộ hắn, Hướng Củng thở dài không nói nữa.
Triệu Nguyên Tá giơ tay: “Nào, vỗ tay đánh cược.”