Phần 574: Thương tâm khó lành
Tất cả đều là sai lầm đời trước, Bạch Hồng không có tội gì cả, nàng chỉ là đứa bé đáng thương thôi. Lãnh Nghệ ôm nàng an ủi rất lâu mới đi, rời tửu điểm Hạnh Hoàng liền tức tốc nhập cung báo tin.
Bạch Hồng đồng ý gặp mặt Triệu Hoằng Tú, nhưng không muốn ông ta biết nơi ở của mình, nên nói sẽ gặp ông ta ở tửu lâu Biện Hà.
Triệu Hoằng Tú không ngờ có kết quả nhanh như thế, hay tin mừng rỡ vô cùng, rối rít theo Lãnh Nghệ tới tửu lâu Biện Hà.
Điếm tiểu nhị nhiệt tình chào đón, Lãnh Nghệ đi trước tới chưa đến nhã phòng, liền thấy Bạch Hồng một thân bạch y ngồi ở bên bàn cơm trong góc cửa sổ, tay chống cằm nhìn sắc thu chuyển đông tiêu điều ngoài cửa sổ, tựa như bức tranh mỹ lệ.
Lãnh Nghệ lấy làm lạ, hiện chưa tới giờ cơm, thực khách không nhiều, không thiếu nhã phòng, sao nàng chọn đại sảnh?
Triệu Hoằng Tú cũng thấy rồi, ông ta như lên cơn động kinh, run bần bật đi tới nhìn Bạch Hồng không chớp mắt: “Con… Con giống hệt như mẹ con vậy…”
Bạch Hồng không nhìn ông ta, thậm chí coi như ông ta là không khí, bảo Lãnh Nghệ: “Chàng không ngồi còn đứng đó làm gì?”
Lãnh Nghệ kéo cái ghế nói với Triệu Hoằng Tú: “Bá phụ, mời ngồi.”
“Đa tạ, đa tạ…” Ánh mắt Triệu Hoằng Tú chưa từng rời Bạch Hồng, như sợ chớp mắt một cái làm nàng biến mất, thế là vấp cả vào ghế, suýt ngã:
Tiếp đó không ai biết tiếp tục thế nào, đến Lãnh Nghệ còn thấy bứt rứt trong lòng nữa là người trong cuộc, thậm chí hơi hối hận xúc tác việc này nhanh như thế, đáng lẽ để thâm thời gian, cho hai người dần bình tâm lại, đưa tay gọi: “Tiểu nhị, ta muốn gọi m…”
“Không cần.” Bạch Hồng cắt ngang, nói rất dứt khoát: ” Ta không muốn ăn, nói xong sẽ đi.”
Triệu Hoằng Tú vừa nghe vậy vội vàng nói: “Bạch Hồng, con là Bạch Hồng hả… Ta là cha con.”
Bạch Hồng không đáp, mân mê chén trà.
“Con biết không, tên của con là do cha đặt đấy, vì hôm đó cha thấy cầu vồng trắng bắc ngang mặt trời nên đặt cho con tên này.”
“Cha biết, con giận cha, cha có lỗi với mẹ con, khi đó cha một lòng tu đạo, không muốn dẫn mẹ con theo. Về sau mẹ con chết, cha vô cùng hối hận, về tìm con thì hắn nói con, con bệnh mà chết rồi… Cha không tin, cha vẫn tìm con suốt bao nhiêu năm qua, quả nhiên ông trời không bạc đãi ta, con còn sống.”
Triệu Hoằng Tú nói đi nói lại chỉ mấy lời giải thích cho quá khứ vô trách nhiệm của mình, nói nửa canh giờ Bạch Hồng chỉ nhìn chén trà, để ông ta độc thoại.
“Con nói một câu đi, cha không xin gì cả, chỉ xin con tha thứ, con chửi mắng cha cũng được, đừng lờ cha đi như thế.”
Bạch Hồng như nói chuyện với hư vô chẳng nhìn ông ta: “Ông có lỗi với mẹ ta, không bao giờ bù đắp được, ta đồng ý gặp ông, không phải là vì tha thứ cho ông, mà vì muốn nói một câu, ông làm hại Nghệ ca ca, ta giết ông!”
Nói tới đó đứng dậy, ánh mắt chuyện sảng Lãnh Nghệ, nhu tình vô hạn nắm tay y: “Chúng ta đi thôi.”
“Khoan.” Triệu Hoằng Tú vội chặn đường: ” Nữ nhi, ta không làm khó tên tiểu tử này, con yên tâm. Con ngồi thêm một chút được không, ta còn rất nhiều lời muốn nói…”
“Tránh ra!” Bạch Hồng mặt đanh lại, sát khí dâng lên vô cùng đáng sợ:
“Nữ nhi, cha biết cha có lỗi với con.” Triệu Hoằng Tú khẩn khoản:
“Ta nói lần cuối, tránh hay là chết.” Bạch quang lóe lên, Bạch Hồng chĩa mũi kiếm vào yết hầu ông ta:
Triệu Hoằng Tú cười đau khổ: “Cha sớm phải chết rồi mới đúng, khi mẹ con chết, lòng cha cũng chết rồi, cảm ơn con đưa cha đi đoàn viên với mẹ con.”
Nói rồi nhắm mắt tự đưa cổ tới, Bạch Hồng không hề có ý thu tay, đã có thực khách hét lên. Khi mũi kiếm đâm vào cổ Triệu Hoằng Tú, máu phun ra, Lãnh Nghệ kịp thời đẩy Bạch Hồng một cái, kiếm lướt qua cổ ông ta, để lại vết rạch dài.
Y không dám để nàng ở lại nữa, vội vàng kéo đi.
Không ngờ Triệu Hoằng Tú chẳng biết tốt xấu còn đuổi theo chặn đường họ: “Nữ nhi, con không chịu tha thứ cho cha sao?”
Bạch Hồng lại giơ kiếm lên.
Lãnh Nghệ vội kéo nàng sang bên, ngán cái lão điên này: “Bá phụ, hôm nay tâm tình nàng không tốt, đừng ép nàng nữa, ngày sau còn dài, sao vội nhất thời.”
Triệu Hoằng Tú vẫn đứng đó.
Lãnh Nghệ có chút tức giận: “Bá phụ, chuyện năm xưa ngài nghĩ dễ dàng nói cho qua như vậy à, cho nàng ấy thời gian, hay ngài nghĩ mình chẳng làm gì sai vậy?”
Triệu Hoằng Tú run người, biết mình đang làm chuyện tệ hơn, tránh đường cho hai người đi qua.
Hai người xuống lầu mới nghe thấy ông ta nói “chiếu cố tốt nữ nhi của ta”, bóng dáng cả hai chớp mắt đã biến mất trong đám đông qua lại.
Về tới khuê phòng của mình, Bạch Hồng mới bình thường lại: “Chàng ngăn ta làm gì, giết ông ta, chàng sẽ hết rắc rối.”
“Chút rắc rối đó ta đối phó được.” Lãnh Nghệ ôm eo nàng kéo ngồi vào lòng mình: ” Nhưng ta không thể để nàng mang tiếng giết cha.”
“Ông ta không phải cha ta.” Bạch Hồng vẫn vùng vằng:
“Được rồi, được rồi, không nói nữa, vừa rồi dáng vẻ nàng hung dữ quá, làm ta cũng sợ này.” Lãnh Nghệ khẽ bẹo má nàng: ” Mau trở lại lại làm Bạch Hồng đáng yêu dễ thương xinh đẹp của ta đi thôi.”
Bạch Hồng tính cách vốn có chút lạnh, chịu sao nổi mấy lời buồn nôn này, biết y cố tình nói vậy để mình sớm quên chuyện không vui, nửa bực nửa buồn cười nói: “Thực ra ta biết chàng sẽ ngăn cản mới làm thế.”
“Giỏi quá, té ra nàng có ý đồ, làm ta lo uổng công. Nhỡ nàng tính sai thì sao, ta không ngăn thì sao?”
“Thì ông ấy chết, chàng sẽ không còn nguy hiểm nữa, đằng nào cũng tốt…”
Giọng nói của nàng chỉ có thù oán, không có chút tình cảm nào. Cũng phải thôi, oán hận mấy chục năm, sao cởi bỏ được dễ dàng như thế, chuyện này lời người ngoài không mấy tác dụng, chỉ có thể tự mình điều chỉnh mà thôi. Vì thế Lãnh Nghệ không nhiều lời, để nàng không gian suy nghĩ.
Lãnh Nghệ về nhà thì biết Mạnh Hoa tới, biết Hoa Nhị gặp mình. Đánh thuốc mê hắn mấy lần rồi không thể dùng cách đó mãi, vì thế giao việc cho hắn ở vườn, đeo mặt nạ giả mạo nhập cung.