Phần 573: Nghiệt duyên
Lãnh Nghệ thực sự đấm vỡ đầu cũng không hiểu nổi lão đạo này, vừa rồi còn không cho mình ở cùng nữ nhi của ông ta, giờ lại coi mình là nữ tế tương lai rồi. Thật sự không hiểu nổi, chẳng lẽ chuyện năm xưa đả kích khiến đầu óc ông ta không bình thường? Kệ, chỉ cần ông ta không muốn giết mình là được, chứ có lão già thần kinh võ công cao quá đáng nhòm ngó cái mạng thì đau đầu lắm.
Lãnh Nghệ thấy vẻ lo lắng sợ hãi chưa phai trong mắt Hoa Nhị không thể làm gì hơn, thi lễ lần nữa: “Thần xin cáo từ, lúc khác sẽ bái phỏng ba vị nương nương.”
Đám Vô Mi đạo trưởng dìu nhau đi theo.
“Khoan!” Triệu Nguyên Tá lại gọi: ” Lãnh Nghệ, ngươi đứng lại, ta có chuyện muốn tuyên bố.”
Lãnh Nghệ dừng bước liếc xéo hắn.
“Lần này bản vương phải tham gia đàm phán, cho nên chuyện thống lĩnh quan binh điện tiền thị vệ sẽ giao cho hoàng thúc công nắm giữ. Lãnh Nghệ, ngươi không ý kiến gì chứ?” Triệu Nguyên Tá ồn ào: ” Dù ngươi có ý kiến cũng vô dụng, ta có chỉ dụ của phụ hoàng, có thể tùy nghi hành sự.”
Thằng nhãi ranh, Lãnh Nghệ chẳng nói chẳng rằng, bỏ đi như không hề nghe thấy, một kẻ sắp chết, không cần phí nước bọt.
“Thái độ gì thế? Ngươi dám bỏ đi khi bản vương đang nói à, phản rồi, phản rồi.” Triệu Nguyên Tá chỉ bóng lưng Lãnh Nghệ chửi bới, không làm gì được quay sang xúi bẩy Triệu Hoằng Tú: ” Hoàng thúc công, người xem, y không coi Triệu gia ta ra gì.”
Triệu Hoằng Tú cũng chẳng thèm để ý tới hắn, hô lớn: “Này ta ở hoàng cung đợi tin tốt lành của ngươi đó, nhất định làm cho tốt nghe chưa?”
Lãnh Nghệ vẫn chẳng thèm quay đầu, dẫn đội hộ vệ bị thương mà đi.
Ra tới cổng hoàng cung, Lãnh Nghệ sai binh sĩ gác cổng đi gọi vài cỗ xe lớn tới, đưa hộ vệ bị thương lên. Lại gọi cả thái y tới chữa trị.
Vô Mi đạo trưởng hổ thẹn: “Bọn bần đạo tài không bằng người, nếu không phải hôm nay đại nhân cơ trí thoát hiểm, bọn bần đạo không còn mặt mũi mà sống nữa.”
“Mọi người đừng tự trách, lão già đó võ công quá biến thái, thiên hạ chắc chẳng ai địch nổi nữa. Trong tình thế đó mọi người vẫn tận chức, thế là quý rồi, nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Lãnh Nghệ an ủi bọn họ đưa về nhà, nhờ Hoa Vô Hương chăm sóc.
Cùng đám Trác Xảo Nương, Thành Lạc Tiệp tâm tình một hồi, trong nhà có thần y, thai nhi phát triển rất tốt, các nàng cũng khỏe mạnh, không có gì đáng lo.
Sau đó Lãnh Nghệ về thư phòng, thay trang phục, lại bí mật tới tửu lâu Hạnh Hoàng.
Thời gian này ở kinh thành tình hình khẩn trương, cho nên Bạch Hồng không ra ngoài nữa.
Tới khuê phòng nàng, Lãnh Nghệ quyết định nói thẳng: “Ta gặp lệnh tôn rồi.”
Bạch Hồng chẳng có chút kinh ngạc nào: “Ông ấy không làm khó chàng chứ?”
“Cha nàng đánh bị thương mấy hộ vệ của ta, may mà ta lấy bạch ngọc của nàng ra nên ông ấy dừng tay. Nàng biết ông ấy ở hoang cung, muốn gây bất lợi với ta hả?”
“Ừ, ông ấy không biết ta ở đâu, nhưng ta biết ông ấy ở đâu.”
Nói vậy là Lãnh Nghệ biết nàng không muốn gặp rồi: “Ông ấy nói dù nàng đánh, mắng, thậm chí giết ông ấy cũng được. Ông ấy chỉ muốn gặp nàng thôi.”
“Ông ấy vứt bỏ mẹ ta, hai mẹ ta chết thảm, khi đó ta còn là đứa bé ẵm ngửa, ông ta vứt bỏ cả ta. Giờ ta đã lớn, ông ta tuổi già cô độc nên nhớ ta sao? Năm xưa ông ta coi ta như không tồn tại, đã thế giờ cần gì phải gặp.” Giọng Bạch Hồng như có tiếng nghẹn trong cổ họng:
Lãnh Nghệ thở dài: “Không phải ta nói đỡ cho ông ta, nhưng khi đó nàng còn nhỏ, sao biết những chuyện ấy?”
“Mẹ ta trước khi chết để lại một lá thư, kể hết nguyên do. Cha nuôi ta chưa bao giờ xử tệ với ta, thậm chí chưa bao giờ để ta biết ta không phải con ruột ông ấy, đến khi ta trưởng thành mới đưa ta xem lá thư. Ông ấy đã không tìm ta khi còn nhỏ, giờ tìm làm gì?”
“Ông ấy nói, ông ấy biết mẹ nàng qua đời thì lập tức trở về, còn đòi nàng. Nhưng cha nuôi nàng nói nàng chết rồi, ông ấy không tin tìm kiếm khắp nơi. Ta cảm giác ông ấy nói thật, nếu là người bạc bẽo thì khi nhắc tới nàng đã không nói năng lẫn lộn, cảm xúc hỗn loạn vậy đâu. Ta cảm giác bao năm qua, ông ấy thực sự vẫn tìm nàng, chỉ là tìm không ra.”
Bạch Hồng ngồi trên giường cúi đầu không nói.
Lãnh Nghệ ngồi xuống trước mặt nàng, nắm lấy tay nói nhỏ: “Nói cho cùng ông ấy là cha nàng, nếu có gì, hãy nói trước mặt vẫn hơn, nói rõ rồi, sau này không gặp lại ông ta nữa cũng được mà. Đừng để có hiểu lầm gì rồi hối hận.”
Bạch Hồng im lặng hồi lâu bặm môi nói: “Chàng nói đúng.”
Đề tài này quá nặng nề, Lãnh Nghệ đùa một câu: “Ta luôn tò mò thân phận của nàng, không ngờ nàng là quận chúa.”
Ai ngờ Bạch Hồng càng buồn bã: “Ta là công chúa.”
“Công chúa…” Lãnh Nghệ đang cười hì hì tức thì tái mặt, một ý nghĩ đáng sợ dâng lên trong lòng:
“Chàng đoán ra rồi đấy, cha nuôi ta là tiên đế, mẫu thân ta vốn là nguyên phối của tiên đế, nhưng cha ruột ta lại là thân thúc thúc của tiên đế…”
Chuyện này Lãnh Nghệ cũng không ngờ được, đau lòng ôm nàng vào lòng mà chẳng biết an ủi thế nào.
Bạch Hồng nghẹn ngào kể: “Khi mẹ ta gả cho tiên đế, tiên đế là tiết độ sứ Hậu Chu, lãnh binh đóng ở biên cảnh. Vì mẹ ta quá đẹp, vị thúc thúc kia một đêm uống say cưỡng bức mẹ ta, mẹ ta muốn tự sát, ông ta rất giỏi thủ đoạn đói phó với nữ nhân, lại anh tuấn hào hùng. Mẹ ta đã lỡ rồi, đành chiều theo ông ta, rồi dần dà bị miệng lưỡi ngon ngọt của ông ta chinh phục. Nhưng khi mẹ ta có thai, muốn ông ta dẫn bỏ đi, dù chân trời góc biển, ông ta lại chạy mất. Mẹ ta thương tâm, suốt ngày khóc sinh ra ta, ông ta về chỉ đưa một miếng bạch ngọc rồi đi. Mẹ ta tuyệt vọng, ốm bệnh rồi mất.”
“Tiên đế biết mẹ ta bệnh nặng thì vội vàng trở về, di thư mẹ ta viết khi sắp chết. Khi tiên đế về thì mẹ ta chỉ nắm tay tiên đế thỉnh cầu một chuyện, không mong tiên đế tha thứ, chỉ mong đừng giết đứa bé vô tội. Tiên đế đồng ý, hứa nuôi nấng ta như con đẻ, mẹ ta mới yên tâm mà đi…”
“Tiên đế tuy không giết ta, nhưng cũng không muốn nhìn thấy ta, cho nên đưa ta tới am ni cô, để Từ Hàng sư thái nuôi nấng. Ở ngoài thì nói ta chết yểu, không ai biết một đứa bé vừa là công chúa lại vừa là quận chúa như ta. Tiên đế đợi ta trưởng thành mới nói cho ta sự thật, nói cho ta biết chỗ ông ta tu luyện. Nhưng ta không tìm ông ta, ta hận ông ta. Tiên đế thấy ta võ công cao cường thì ngầm hỗ trợ ta thành lập tổ chức sát thủ, để giết những người chống đối mình.”