Phần 572: Bạch ngọc vi bằng. (3)
“Ta, ta…” Triệu Hoằng Tú đau khổ nói: ” Ta, là cha nàng.”
Lãnh Nghệ sững sờ, giờ y nhận ra rồi, bảo sao thấy lão già này quen quen, vì ông ta thực sự giống Bạch Hồng, nếu còn trẻ thì còn giống hơn nữa.
Triệu Hoằng Tú thấy y không đáp, sợ y chưa tin, nói tiếp: “Ta thực sự là phụ thân nàng, khi nàng sinh ra còn đỏ hòn, ta thấy nốt ruồi đúng ở tâm khẩu. Ta là người tu đạo nên biết, người có nốt ruồi đó vận mệnh thương tâm cả đời, ta thương nữ nhi, dùng bạch ngọc khắc bốn chữ Phúc Thọ Vĩnh Xương, lập đàn làm phép cầu nàng cả đời bình an. Sau khi nàng ra đời không lâu, mẹ nàng bệnh chết, ta thì lúc đó vẫn si mê tu tiên, cho nên không ở bên cạnh. Khi biết tin quay về đòi con thì trượng phu của mẹ nàng nói, đứa bé chết rồi…”
Cha của nàng rồi lại trượng phu của mẹ nàng, Lãnh Nghệ nghe mà suýt hộc máu: “Chẳng lẽ…”
“Đúng, khi đó mẹ nàng đã là thê tử của người ta, ta nhìn mẹ nàng lần đầu đã thích. Một lần ta uống say, ta đã… Ôi thôi, chuyện hỗn loạn trong quá khứ đừng nói nữa… Dù sao ta là cha nàng, khi nghe nàng chết, ta phát cuồng, ta không tin, ta truy hỏi hắn chôn nàng ở đâu, hắn không đám được, ta đi tìm nàng mà không ra. Bao năm qua ta vẫn tìm nàng, nàng là máu mủ duy nhất của ta trên đời, ta muốn gặp nàng, dù nàng đánh chết ta, ta cũng cam lòng. Xin ngươi, để ta gặp nàng…” Triệu Hoằng Tú bộ dạng đáng thương hết mức, như biến thành người khác hẳn:
Lãnh Nghệ ngần ngừ, tuy từ tướng mạo thì y có thể hai người có huyết thống, nhưng vẫn phải làm rõ: “Ta có thể giúp ngài chuyển lời cho nàng, nhưng ngài chắc nàng là nữ nhi của mình… Ý ta nói, nếu mẹ nàng đã có trượng phu, vậy có thể…”
“Không, khi đó trượng phu nàng ở biên cảnh kháng địch hơn một năm, nàng đích thực là con ta…” Triệu Hoằng Tú nói xong sực nhớ ra cái gì, nhìn Lãnh Nghệ từ trên xuống dưới: ” Ngươi, ngươi cùng nữ nhi của ta… Chưa được ta cho phép ngươi đã dám… Ngươi, ngươi ức hiếp nó phải không? Có tin ta đập chết ngươi không?”
Lãnh Nghệ có chút xấu hổ, nói thật là y từng ức hiếp nàng nhiều lần, còn làm nàng bị thương: “Vương gia, bọn ta hai bên chân tình…”
Triệu Hoằng Tú vẫn không có tí thiện cảm nào: “Nể tình ngươi nói cho ta tin tức về nàng, ta giữ lại cho ngươi cái mạng này! Mau đi nói với nữ nhi ta, phải nói làm sao cho nàng chịu gặp ta, nếu không ta giết tên loạn thần tặc tử ngươi.”
Lãnh Nghệ nghiêm mặt nói: “Bá phụ, chớ nghe lời một phía của Triệu Nguyên Tá, ta chẳng có hứng thú gì với giang sơn Triệu gia, điều ta làm là tránh cho bách tính bị vó sắt của quân Liêu dẫm đạp, không đành lòng nhìn giang sơn Đại Tống mới hai mươi năm đã dâng cho nước Liêu mà thôi.”
Triệu Hoằng Tú hừ mạnh: “Được rồi, ngươi khua môi múa mép lừa được người khác chứ không lừa được lão đạo đâu! Ta nói rõ cho ngươi biết, ta không giết ngươi, nhưng lập tức từ bỏ hết chức vụ, cút về quê làm ruộng! Loại như ngươi không xứng với nữ nhi của ta, sớm bỏ ý đồ của ngươi đi.”
Con ngươi Lãnh Nghệ co lại, chút tôn trọng cũng mất sạch: “Thế thì ta cũng nói rõ với bá phụ, vì bách tính thiên hạ, ta không từ chức, ta và nữ nhi ngài thực lòng yêu thương nhau, bọn ta ở bên nhau, không ai cản được. Kể cả bá phụ.”
Triệu Hoằng Tú mặt hiện sát khí, đốt xương trên người kêu răng rắc cho thấy lão ta đang vận khí: “Nếu ngươi nghĩ rằng vì biết nữ nhi ta ở đâu thì ta không dám giết ngươi thì ngươi lầm rồi.”
“Ngài giết ta hay không thì cũng vẫn câu đó thôi.” Lãnh Nghệ cũng cao giọng đáp:
“Nói lại lần nữa xem.”
“Nói bao câu thì cũng vậy.”
Không ai nhường ai, không khí giữa hai người như đóng thành băng.
Đối đầu một lúc Triệu Hoằng Tú hạ khí thế xuống: “Có gan lắm, ta nói hiện chưa giết ngươi thì ta giữ lời, đi nói với nàng ta muốn gặp nàng, chuyện khác tính sau.”
“Ta có thể chuyển lời, gặp hay không là ở nàng.”
“Được, nếu ngươi thuyết phục được nàng thì sẽ không phải từ chức nữa.”
Lãnh Nghệ nhạt giọng đáp: “Chuyện đó không liên quan, ta không từ chức, ta làm vì bách tính thiên hạ, không phải vì Triệu gia.”
“Ngươi nghĩ mình mà xứng à?”
“Bá phụ, ngài ở trong núi lâu quá rồi, không biết tình huống Đại Tống, quan gia thâm hãm trùng vây, con cháu hoàng tộc chỉ có Triệu Nguyên Tá lớn nhất, song chỉ mới 15. Hắn độc đoán cố chấp, tham quyền háo thắng, nghi ngờ đại thần, khiến lòng người nguội lạnh. Ta không một lòng trung thành với quan gia, quan gia chẳng đưa ta lên vị trí này. Ngoài ra ta nói với ngài, Triệu Nguyên Tá không muốn cứu quan gia, hắn chỉ muốn nhân cơ hội này mượn đao giết người để còn thay thế. Hắn làm thế sẽ đảo lộn giang sơn, ngài giúp hắn là hủy Đại Tống.”
“Ngươi cho rằng ta tin ngươi chắc.”
“Tin hay không sự thực chứng minh!”
Triệu Hoằng Tú phất ống tay áo: “Ta không quan tâm, kể có thế thì giang sơn vẫn của Triệu gia ta, người có khả năng đoạt nó, chỉ có ngươi, dù ngươi miệng nở hoa sen thì ta cũng không tin ngươi.”
“Thôi vậy.” Lãnh Nghệ phát ngán lão già gàn dở này: ” Ta đi đây, đợi tin nữ nhi bảo bối của ông đi.”
“Này, nhớ nói tốt với nàng về ta, nhờ ngươi đó. Tiểu huynh đệ, lão đạo nhờ ngươi đó.” Triệu Hoằng Tú thấy y không vì quan hệ đôi bên căng thẳng mà nuốt lời, tức thì nói vọng theo:
Đồ thần kinh, Lãnh Nghệ lẩm bẩm đi thẳng ra ngoài, đám Hoa Nhị vẫn đợi ở đó, y liền thi lễ: “Vi thần cáo lui.”
“Khoan đã!” Triệu Nguyên Tá không cam lòng quát lớn, thấy Triệu Hoằng Tú cũng đi ra, vội nói: ” Hoàng thúc công, y muốn đi kìa.”
Triệu Hoằng Tú lườm một cái: “Y nói rồi, y sẽ phò tá trung thành với quan gia, nên không giết y nữa.”
“Y lừa hoàng thúc công đó, y nhòm ngó giang sơn Triệu gia ta lâu rồi, người hồ đồ rồi, sao tin y được!” Triệu Nguyên Tá tức điên, lão già ngu xuẩn tới lúc cần lại vô dụng:
“Y được bao tuổi mà nhòm ngó giang sơn Triệu gia ta rất lâu, huống hồ chỉ là tên thư sinh nghèo nhà quê, không gốc không gác lên kinh chẳng bao lâu.” Triệu Hoằng Tú thấy nghi tên này: ” Với lại y là nam nhân của nữ nhi ta, ta giết y, nữ nhi ta sẽ trở mặt với ta.”
Nghe câu này tất cả ngơ ngác không hiểu gì, Triệu Hoằng Tú lắp bắp: “Là hoàng di nương của cháu sao? Sao cháu không biết?”
“Hừ, y nếu thành thân với nữ nhi ta thì là hoàng thân quốc thích, mưu đồ gì giang sơn Triệu gia ta nữa.”