Phần 57: Lần theo manh mối
Hắc y nhân bị cơn đau làm tỉnh lại.
Hắn cố sức mở mắt ra, các khớp ở chân tay cùng với sau gáy đều rất đau, bụng nhộn nhạo buồn nôn. Hắn cố tập trung sự chú ý, nhìn kỹ thấy trước mắt cũng có một hắc y nhân, cũng che mặt, đang nhìn hắn chằm chằm.
Hắc y nhân đó chính là Lãnh Nghệ.
Y giả vờ ngủ say trên bàn, đợi tên trộm này ôm rương vàng cho vào bao thì ra tay đánh ngất, tên trộm này rất nhẹ, đưa hắn lên trên nóc nhà theo cái lỗ mà hắn chui vào, quay trở lại phòng, bố trí lại mọi thứ bình thường, sau đó giả vờ muốn ra ngoài làm việc. Đi một vòng rồi quay lại nóc nhà, tháo khớp tên trộm, đánh thức hắn.
Đây chính là gian phòng lần trước Lãnh Nghệ đã ở, là phòng cuối, cửa sổ thông ra hậu viện, rất yên tĩnh vắng vẻ, nhất khi tối tới, con ngõ phía sau không ai qua lại, còn đám sai dịch nha môn huyện Âm Lăng chẳng tuần tra bao lâu đã co ro chui vào một chỗ tránh gió rét rồi.
Tên trộm muốn cựa quậy, phát hiện ra tay chân mình đều không thể hoạt động, nhúc nhích một chút thôi là đau thấu tim gan, mồ hôi ròng ròng. Bốn bề tối om, gió lạnh thấu xương, cứ như nằm trên băng tuyết, đầu hắn ngửa ra sau không có chỗ dựa. Mắt đảo tròn mới nhận ra, mình đang ở trên xà ngang nóc nhà, nửa đầu thò ra khỏi xà, lơ lửng trên không. Hắn lắp ba lắp bắp: “Hảo hán tha mạng.”
Lãnh Nghệ cố ý dùng cổ họng nói chuyện, làm giọng khàn đi, không nghe ra được giọng thật: “Ta chỉ cần đẩy một cái, đầu ngươi sẽ rơi xuống trước, nhưng phía dưới có tuyết dày, ngươi đoán xem có chết người không?”
“Hảo hán tha mạng! Tiểu nhân… Tiểu nhân sai rồi! Xin hảo hán tha mạng, trong lòng tiểu nhân có một tờ giấy cầm đồ, cầm bình rượu mà tiểu nhân trộm được, rất đáng tiền. Thứ này tiểu nhân trộm ở phương bắc cách đây cả nghìn dặm, ở Ba Châu không ai biết, xin dâng cho hảo hán, hảo hán tha mạng.” Tên trộm ra vẻ đáng thương khóc lóc xụt xùi:
Lãnh Nghệ không thèm để ý, mấy trò đám tội phạm khi bị bắt thì y cũng thấy nhiều rồi: “Ta có vài câu muốn hỏi ngươi, ngươi phải trả lời đúng sự thật, nếu có một câu nói dối, ta sẽ đẩy ngươi xuống.”
“Vâng vâng, tiểu nhân nhất định sẽ nói thật.”
“Ngươi làm nghề gì?”
“Dạ… Dạ, cái này…” Tên trộm chắc chưa bao giờ bị ai hỏi một câu như thế, thật là muốn trào nước mắt mà, con mẹ nó, đại gia ngài bắt được ta tại trận rồi, vậy mà ngài nhẫn tâm hỏi một câu đau lòng vậy sao: ” Tiểu nhân là… ăn trộm, nhưng tiểu nhân chỉ trộm của đám phú hào, chưa bao giờ trộm của người cùng khổ! Thật, tiểu nhân thề.”
“Ai nói cho người biết, trong đó có vàng?”
“Không… Không ai nói ạ.”
Lãnh Nghệ không nhiều lời, đầy một cái.
Tên trộm tức thì thấy nửa người mình ngả ra sau, chỉ cần thêm một chút nữa thôi là hắn sẽ ngã cắm đầu xuống đất, sợ són đái: “Tha mạng, hảo hán tha mạng, tiểu nhân, tiểu nhân xin nói thật… Là một tên bộ đầu trong nha môn tri phủ nói cho tiểu nhân.”
Quả nhiên là ở đó, Lãnh Nghệ chẳng bất ngờ: “Ai?”
“Thang Diệu! Hắn là một tên phó bộ đầu của nha môn tri phủ Ba Châu, thường tìm tiểu nhân nghe ngóng manh mối phá án, đổi lại hắn sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua chuyện tiểu nhân ăn trộm.”
“Hắn vì sao lại nói với ngươi ở đó có vàng?”
“Tiểu, tiểu nhân không biết…” Tên trộm nó tới đó cảm nhận cái tay dùng lực, rối rít bắn ra một tràng nhanh như gió: ” Chiều nay hắn tìm tiểu nhân, nói là có một vụ mua bán, bảo tiểu nhân đi trộm một cái rương vàng, lấy được chia đôi. Tiểu nhân liền tới, nếu biết hảo hán trông ở đây, đánh chết tiểu nhân cũng không dám tới. Võ công hảo hán thật lợi hại, thật…”
“Tiểu nhân làm nghề này 30 năm rồi, chưa một cái có thể lặng lẽ tiếp cận sau lưng tiểu nhân mà không ai nhận ra. Võ công của hảo hán, tiểu nhân lần đầu mới gặp. Tiểu nhân chưa bao giờ để người khác phát hiện động tĩnh, vậy mà hảo hán đã có phòng bị, không biết vì sao hảo hán lại biết?”
“Nói để sau này ngươi phòng bị hả?” Lãnh Nghệ đẩy dứ một cái, thực ra đây là một tên trộm già, tuổi chắc quãng 50 rồi, thế mà thân thủ nhanh nhẹn như vậy, y cũng rất phục, mồm mép còn khéo hơn cả công phu tay chân, nghe hắn vỗ mông rất thoải mái:
“Không không! Lần này chỉ cần hảo hán tha cho tiểu nhân, tiểu nhân sẽ rửa tay chậu vàng, không làm chuyện làm ăn kiểu này nữa. Tiểu nhân thề với trời… Tiểu nhân hỏi chỉ vì tỏ mò thôi, tiểu nhân đã cẩn thận lắm rồi, sao hảo hán biết.” Lão ăn trộm tỏ ra rất tha thiết:
“Nói với ngươi cũng được… Đúng là khinh công của ngươi rất cao, ta không nghe thấy âm thanh của ngươi, nhưng bất kể khinh công cao tới đâu cũng không thể đạt tới cảnh giới đạp tuyết vô ngân. Cho nên cái tiếng tuyết đọng trên nhà bị vật nặng dồn nén vẫn phát ra, nên ta hiểu ngay, trên nóc nhà có người.” Là một tay súng bắn tỉa, Lãnh Nghệ chẳng những duy trì sự tập trung cao độ thường xuyên, giác quan của y cũng rất nhạy bén, nghe trong tiếng gió xuất hiện tiếng lép bép lạ là y cảnh giác rồi:
Lão trộm thở dài tự than trách: “Thật không ngờ là tuyết bán đứng ta.”
“Được rồi, tán gẫu như thế là đủ, ta hỏi ngươi, ngươi và tên Thang Diệu kia có giao hẹn nếu thành công sẽ gặp nhau ở đâu chứ?”
“Dạ, ở dưới cây du lớn sau miếu thành hoàng.”
Lãnh Nghệ lấy từ trong lòng ra một cái ống trúc soát được trên người lão ăn trộm: “Cái này là mê hồn hương hả?”
Lão ăn trộm xấu hổ gật đầu.
“Dùng ra sao?”
“Hảo hán chỉ cần rút nút để khói mê bên trong bay ra là được.”
Tiện thật, Lãnh Nghệ hỏi: “Trúng thứ này hôn mê bao lâu?”
“Hai canh giờ ạ.” Lão ăn trộm vì giữ mạng già của mình còn chủ động mặc cả: ” Cách phối chế không khó, chỉ cần hảo hán tha mạng cho tiểu nhân, tiểu nhân sẽ nói.”
Lãnh Nghệ chỉ có 10 viên đạn bắn tỉa thôi, phải dùng cẩn thận, nếu có thêm biện pháp giữ mạng sẽ tốt hơn nhiều, y không biết ngoài kia mình có bao nhiêu kẻ thù. Nghĩ tới đó liền gằn giọng: “Ngươi có tư cách mặc cả với ta à?”
“Tiểu nhân nói, tiểu nhân nói, hảo hán… Đừng đừng…” Lão ăn trộm vừa thấy thân thể mình nhúc nhích là nói ngay không nghĩ: