Phần 569: Thỏ khôn đào ba hang
An bài xong xuôi, Lãnh Nghệ thay trang phục tới tửu lâu Hạnh Hoàng.
Từ khi quan hệ hai người có thay đổi thực chất, Lãnh Nghệ không tới nhã tọa phía trước nữa mà đến thẳng khuê phòng của Bạch Hồng.
Bạch Hồng không thay đổi gì so với tước kia, vẫn một thân bạch y như không nhuốm bụi trần, chỉ là đôi mắt đẹp thêm phần ôn nhu, không còn cô độc xa vắng như trước nữa.
Lãnh Nghệ vừa tới đã nói: “Ta muốn mời sát thủ chỗ nàng.”
Bạch Hồng bất ngờ, song nàng không dông dài: “Mục tiêu là ai? Bao giờ ra tay?”
Lãnh Nghệ không muốn vừa tới lại nói ngay công việc thế này, nhưng hiện tình hình nghiêm trọng, sơ xảy một bước là có mối nguy diệt tộc, không thể tạm gạt tình cảm sang bên: “Triệu Nguyên Tá, hắn tham dự đàm phán với nước Liêu, đợi hắn tới nước Liêu thì giết.”
Bạch Hồng cũng không truy hỏi gì cả: “Hiểu rồi, ta sẽ lựa chọn cao thủ dùng độc tốt nhất, chàng chỉ cần bố trí người này vào đội hộ vệ, tới biên cảnh nước Liêu sẽ hạ độc hắn, đảm bảo nước Liêu trăm miệng khó cãi.”
Quả nhiên là tri âm của y, chưa nói mà nàng đã hiểu, Lãnh Nghệ vươn tay trái kéo nàng vào lòng: “Chi phí do ta bỏ.”
“Đương nhiên là do chàng trả, chi phí sát thủ của ta không rẻ, ta không có tiền trả giúp chàng.”
“Nàng thật kỳ lạ, nghe ta nói muốn giết một hoàng tử mà không hỏi gì là sao?”
Bạch Hồng lườm y: “Kỵ húy lớn nhất của sát thủ là tò mò.”
“Đổi lại là người khác ta còn chẳng thèm hỏi tới ấy, trên người nàng thật nhiều bí mật.” Lãnh Nghệ luôn cảm giác thân phận Bạch Hồng không tầm thường, song không nhìn ra chút manh mối nào từ nàng:
Bạch Hồng chợt nhỏ giọng nói rồi cởi một thứ trên cổ xuống đưa Lãnh Nghệ: “Chàng không tìm ta thì ta cũng tìm chàng, cho chàng đó.”
Lãnh Nghệ nhìn kỹ là khối bạch ngọc khắc chữ “Phúc Thọ Vĩnh Xương”, còn chữ nhỏ li ti nữa, nhìn gần mới nhận ra là ngày sinh tháng đẻ, lẩm bẩm: ” Thế đạo giờ đảo lộn rồi, bên nữ lại chủ động đưa lễ cưới hỏi sao?”
Bạch Hồng đỏ mặt đẩy y một cái: “Mơ đi.”
Lãnh Nghệ cười ha hả: “Vậy nàng đưa ta làm gì?”
“Đeo vào là được, nói nhiều thế?” Bạch Hồng giúp y đeo vòng bạch ngọc lên cổ: ” Nếu trong hoàng cung gặp phải nguy hiểm thì lấy ra.”
“Nàng ngày càng thần bí rồi đó.”
“Rồi có một ngày ta sẽ nói cho chàng, dù chàng không hỏi ta cũng nói, nhìn tình thế bây giờ thì không quá lâu đâu.”
“Được, để ta hôn cái miệng giữ bí mật của nàng, nhìn trái tim nàng, để xem nàng có bao bí mật?” Lãnh Nghệ vòng tay ôm ngang eo bế bổng nàng, đặt thân thể mềm mại của nàng trên đệm, động tác y quá bất ngờ làm chén trà đổ lên tấm áo mỏng manh của nàng dán sát vào người nàng, phác họa ra những đường cong lung linh. Y không đợi được nữa, áp lên đôi môi đỏ thắm của nàng.
Bạch Hồng đỏ mặt từ từ khép mắt lại, hàng mi dài rung rinh, không nén nổi một tiếng rên, phó mặc cho y.
Thẩm Luân rời khỏi tam nha trước tiên cầu kiến Hoa Nhị, đem cách phân công của Lãnh Nghệ nói ra. Hoa Nhị không đề xuất ý kiến gì, chỉ nói cứ thế mà làm. Khi Thẩm Luân nói còn phải báo Triệu Nguyên Tá, nàng bất ngờ lắm, nhưng ông ta có thánh chỉ, nên chẳng thể làm khác.
Tiếp đó Thẩm Luân tới vương phủ của Triệu Nguyên Tá, nơi này có xu mật sứ Sở Chiêu Phụ, phó xứ Thạch Hi Tái, tam ti phó xứ Vương Nhân Thiệm cùng vài tướng lĩnh điện tiền thị vệ ti và đông đảo con cháu hoàng thất.
Triệu Nguyên Tá vẫy tay gọi Thẩm Luân: “Ngồi đi, bản vương đang định phái người đi tìm ngươi đây, có chuyện gì sao?”
Thẩm Luân khom lưng đi tới, thuật lại cuộc nói chuyện vừa rồi với Lãnh Nghệ.
Triệu Nguyên Tá cười khẩy: “Họ Lãnh này muốn thừa loạn nuốt giang sơn Triệu gia ta à, lòng tham thật lớn, nhưng y không có cái miệng to vậy đâu.”
Ở nơi này có không ít con cháu Triệu thị, tức thì lớn tiếng chửi bới: “Y là một con chó quẫy đuôi lấy lòng quan gia, quan gia gặp nguy không đi cứu chủ lại định cướp của chủ, thứ chó lợn không bằng.”
“Hừ, một tên thư sinh nghèo, không gốc rễ, nhờ ôm chân quan gia lao cao thôi, cử một tên gia phó tới, chém đầu mang về là được.”
Triệu Nguyên Tá bực mình: “Được rồi, chửi chết được y đâu, y vô dụng như vậy cũng không biết bị giết bao lần, nói gì hữu ích đi.”
Thẩm Luân lên tiếng: “Giờ vương gia chưa đi, Lãnh Nghệ đã ngông nghênh như thế, nếu ngài đi rồi, sợ rằng toàn bộ vị trí chúng ta mới bổ nhiệm sẽ bị y loạn bỏ hết.”
Thế là cả phòng như nổi nước sôi, nói cái gì mà “cẩu nô tài to gan”, “súc sinh”.
Triệu Nguyên Tá bực bội: “Im hết, các ngươi không cần lo, ta đã có diệu kế, dù ta đi rồi các ngươi cũng không cần sợ, sẽ có người triệu tập các ngươi, giữ giang sơn Triệu thị ta vững như bàn thạch.”
“Là ai?” Đám tông thất hỏi:
“Mấy ngày nữa các ngươi sẽ biết, không cần gấp.” Triệu Nguyên Tá đắc ý nói:
Thẩm Luân vẫn còn lo: “Vậy chuyện phân công của y thì sao?”
“Bảo với y, không cần phân công, hai người các ngươi cùng quản. Tất cả sự vụ do hai người cùng ký mới có hiệu lực.”
“Sợ y không chịu.”
Triệu Nguyên Tá tựa nắm càn khôn trong tay: “Để ta nói chuyện với Hoa Nhị hoàng hậu, hoàng hậu ắt ngả về phía ta, họ Lãnh đó làm gì được.”
Thẩm Luân đành nén nghi hoặc xuống cáo từ, tới tam nha tìm Lãnh Nghệ nhưng không thấy, tới Thẩm hình viện cũng không có, đành tìm tới phủ của y, thì ra y đã về nhà rồi.
Thẩm Luân đợi ở hoa sảnh, khi Lãnh Nghệ ra liền tỏ vẻ cung kính: “Lãnh thống lĩnh, ta vừa ở phủ đại hoàng tử về, có đem chuyện phân chia công tác nói ra, đại hoàng tử nói, không cần phân rạch ròi như vậy, mọi chuyện do hai chúng ta cùng quản, cùng ký tên mới có hiệu lực, như thế là cách ổn thỏa nhất.”
Lãnh Nghệ cau mày: “Ngài báo lên cho Hoa Nhị hoàng hậu chưa?”
“Đại hoàng tử nói sẽ cùng Hoa Nhị hoàng hậu thương lượng, hoàng hậu sẽ đồng ý thôi.” Thẩm Luân cẩn thận nói:
Lãnh Nghệ trầm tư, Thẩm Luân lúc bàn bạc tỏ ra không yếu thế, lúc này có chống lưng lại tỏ ra cung kính không cần thiết. Xem ra ông ta rất tự tin Triệu Nguyên Tá có thể thuyết phục được Hoa Nhị, vậy cứ xem biến hóa đã: “Được, vậy đợi ý chỉ của hoàng hậu đi, nếu hoàng hậu cũng đồng ý thì ta không còn gì để nói.”