Phần 568: Phân chia quyền lực
Cùng lúc bên kia thương lượng, Lãnh Nghệ ra ngoài cũng nói với Thẩm Luân: “Thẩm đại nhân, chúng ta tới tam nha bàn chuyện phân công nhé?”
“Ta đang có ý này, mời Lãnh đại nhân.” Thẩm Luân lòng cảm khái, cách đây hơn nửa năm Lãnh Nghệ mới là tên quan nhỏ xíu, bọn họ có thể tùy ý chặn giữa đường chất vấn, giờ này đã bàn việc ngang vai với mình rồi:
Vừa rời cổng tam nha đã thấy hai hàng binh sĩ khôi giáp đầy đủ, thấy Lãnh Nghệ liền cúi đầu lùi ra sau. Dọc đường đi thấy không ít tướng quân cấp bậc đều không thấp, vậy mà gặp Lãnh Nghệ thì đều đứng thẳng người, đợi y đi qua mới rời đi tiếp. Thẩm Luân càng kinh sợ, từ hành động nhỏ có thể thấy Lãnh Nghệ gây dựng được quyền uy đáng kể rồi.
Đến đại đường tam nha, đợi vệ binh dâng trà nước lên lui ra, Lãnh Nghệ đi thẳng vào vấn đề: “Hôm nay Hoa Nhị hoàng hậu muốn ta cùng ngài xử lý triều chính, đúng là đưa ta lên giàn thiêu mà. Không biết đại nhân có an bài gì không?”
Thẩm Luân hơi hối hận vì tới đây rồi, tại ấn tượng của ông ta về Lãnh Nghệ vẫn dừng ở quá khứ, coi rằng y chủ động mời mình tới tam nha nói chuyện thể hiện ở thế yếu, thực tế khác hẳn, y rõ ràng đang ra uy. Ông ta hít sâu, lấy hết tinh thần ứng phó: “Chuyện này hai ta khó phân công, nên để hoàng hậu chỉ định là được.”
“Lời này sai rồi, hoàng hậu chỉ nghe chính sự, không tiện can thiệp trực tiếp, nên để chúng ta thảo luận. Chúng ta là huynh đệ trong nhà, cũng không nói chuyện phân chia, phàm đại sự cùng nhau thương lượng.” Lãnh Nghệ mỉm cười: ” Có điều với chuyện thường nhật thì nên phân chia, tiện quản lý đúng không?”
“Đúng là thế.”
“Vậy trung thư và môn hạ, chúng ta mỗi người quản một nơi, ta trung thư, ngài môn hạ, thế nào?”
Quyền lực trung thư tỉnh trên thực tế lớn hơn môn hạ rất nhiều, dù là cơ cấu ngang hàng, nhất là hạng mục khảo hạnh quan lại châu huyện và xuất thân cử nhân, bằng với việc không chế quan địa phương. Thẩm Luân vừa nghe vậy thì nụ cười cứng đờ, sắc mặt khó coi.
Lãnh Nghệ như không nhìn thấy: “Thái thường, tông chánh, quang lộc, vệ úy, thái phó, thái lý, hồng lư, ti nông, thái phủ còn có quốc tử, thiếu phủ, tương tác, quân khí, đô thủy, ti thiên, vậy cửu tự và lục giảm do đại nhân quản. Ngài vất vả rồi.”
Cửu tự và lục giám quản kho lẫm, tế tự, triều cống, tinh tượng, hoàng thân quốc thích, đều là cơ cấu nói không quan trọng thì không phải, nhưng thực quyền không cao, mà công việc thì rất nhiều.
Không đợi Thẩm Luân nói, Lãnh Nghệ đã ép tới: “Ta lười một chút, thượng thư tỉnh và giám sát viện là hai nơi ít việc, lại cùng chức trách với Thẩm hình viện của ta, vậy ta phụ trách là được. Ngoài ra Hàn Lâm, Quán Các và Điện học sĩ đều là nơi của quan viên tâm cao khí ngạo, không phục người khác, để ta ứng phó là được. Thẩm đại nhân có ý kiến gì không?”
Thẩm Luân suýt đập bàn, thượng thư tỉnh là nơi quan trọng nhất tam tỉnh, chưởng quản lục bộ, hai mươi bốn ti. Giám sát viện lại là nơi giám sát bách quan. Quán Các và Điện học sĩ là cơ quan ngôn luận của triều đình. Tóm lại là y nắm hết chỗ thực quyền, nhường nơi mang tính chất lễ nghi cho ông ta, ai mà chịu.
Lãnh Nghệ cau mày: “Đại nhân sao không nói gì, phải chăng là có ý kiến với bản quan?”
“Không phải.” Thẩm Luân nếu là người quyết đoán, cường ngạnh chủ kiến thì Triệu Quang Nghĩa dám để ông ta lại, dùng ông ta là vì một chữ ổn, thế nên tuy tức giận, nhưng ông ta không chọn cách đối đầu: ” Hôm nay chúng ta bàn bạc phân chia, kết quả nên do hoàng hậu quyết mới được.”
“Ha ha, tất nhiên là thế.” Lãnh Nghệ đồng ý:
Thẩm Luân không chịu yếu thế, tiếp tục lấn thêm: “Ngoài ra quan gia hãm trong trùng vây, không thể quản lý triều chính, nhưng đã cấp đại hoàng tử thánh chỉ tùy nghi hành sự, vậy cũng nên để đại hoàng tử ngó qua mới được.”
Lãnh Nghệ gạt luôn đi: “Không cần nữa, Hoa Nhị hoàng hậu là hoàng tẩu của quan gia, hoàng hậu đã đồng ý, chẳng lẽ còn xem ý kiến chất tử của mình, không cần thiết.”
“Trong lục bộ nhị thập tứ ti có không ít hoàng thân quốc thích, nếu không có nam tử trực hệ hoàng thất gật đầu, Lãnh thống lĩnh muốn quản không dễ.” Thẩm Luân lắc đầu:
Phải biết rằng Đại Tống quản lý hoàng thân quốc thích vô cùng nghiêm khắc, cơ bản cho ăn lộc và quan chức vinh dự, không cho thực quyền. Chủ yếu đề phòng bọn họ tranh quyền đoạt lợi, thậm chí là uy hiếp tới hoàng quyền.
Không ngờ từ lúc nào lại có người hoàng tộc nắm giữ thực quyền thế này, Lãnh Nghệ thời gian trước đi xa một chuyến, trở về đã biến động lớn như thế, sầm mặt chất vấn: “Ai bổ nhiệm những người đó?”
“Là ta.” Thẩm Luân mỉm cười: ” Quan gia trước khi đi đã giao cho ta mật chỉ, vào lúc cần thiết, tránh giang sơn xã tắc rơi vào tay người ngoài, đưa người hoàng tộc vào vị trí trọng yếu, nhân tuyển cụ thể do ta và Triệu Nguyên Tá hoàng tử thương lượng.”
Lãnh Nghệ mỉm cười trở lại, thỏ khôn đào ba hang, Triệu Quang Nghĩa có hậu chiêu là bình thường thôi, tuy như thế sẽ làm kế hoạch của y khó khăn gấp bội: “Động tác của Thẩm đại nhân thật nhanh, đã bảo với hoàng hậu chưa?”
Thẩm Luân đáp: “Quan gia có dặn ta, có thể trực tiếp định đoạt, không cần báo hoàng hậu, nên hoàng hậu cũng không biết.”
Xem ra Triệu Quang Nghĩa đúng là không tin ai hoàn toàn, dù có là Hoa Nhị. Hoa Nhị ở trong thâm cung, hết thảy qua báo cáo mới biết, nàng trước đó để tóc tu hành, không bồi dưỡng thế lực, nên không biết cũng có thể hiểu.
Nhưng Thẩm hình viện vậy mà không báo cáo gì? Xem ra tổ chức còn chưa đủ hoàn thiện, hoặc có lẽ đây là biến động nhân sự công khai, ai cũng biết nên không có gì khác thường để báo cáo.
Lãnh Nghệ đành nói: “Nếu thế bẩm báo hoàng hậu nương nương trước, báo đại hoàng tử sau.”
“Thế là ổn thỏa nhất.” Thẩm Luân ngoài bình thản, trong lòng thực ra cũng toát mồ hôi, Lãnh Nghệ dám lớn tiếng đòi quyền lực lớn như thế, chứng tỏ thế lực của y gây dựng tới một mức độ rồi, vậy mà mọi người chưa nhận ra, coi y là một tên nịnh thần phong quang nhờ thánh sủng:
Phải đánh giá lại tình thế rồi.
Tiễn Thẩm Luân đi, Lãnh Nghệ cũng vội mất bò lo sửa chuồng, triệu tập phó viện phán Lý Xương Linh và ti trưởng các ti tới dự họp. Bố trí lại nhiệm vụ giám sát, đó là chú y tới biến động nhân sự quan lại, đồng thời tăng cường giám sát với hoàng thân quốc thích mới nhậm chức.