Phần 567: Sứ đoàn đàm phán
Triệu Phổ khom người nói: “Thần cho rằng cuộc đàm phán này không thể hoàn thành trong thời gian ngắn, cho nên cần phái người lão thành thận trọng mà lại thanh nhàn đi là tốt nhất. Nương nương đã xem trọng thần, vậy thần là người đầu tiên tự tiến cử, vốn Lãnh đại nhân và Thẩm đại nhân cũng thích hợp, nhưng vì đảm nhận vị trí trọng yếu khó thoát thân. Nên thần tiến cử Hướng đại nhân đi cùng.”
“Thần và Hướng đại nhân đều là văn thần, vậy cần thêm võ tướng, mã vệ quân đô ngu hầu Dương Duyên Phổ am hiểu nước Liêu, có mưu có dũng rất thích hợp. Ngoài ra mã quân đô chỉ huy sứ tân tuyển Khổng Thủ Chính túc trí đa mưu cũng là nhân tuyển thích hợp.”
Khổng Thủ Chính thuộc nhóm tướng lĩnh ưu tú đầu tiên Dương Nghiệp tuyển ra qua khảo hạch, người này được Lãnh Nghệ trao cơ hội, có thể coi là người của y.
Năm người đàm phán vậy là chọn được bốn, chỉ thiếu một người nữa thôi, Triệu Phổ nhìn quanh một lượt điểm danh: “Còn cuối cùng là hoàng tử Triệu Nguyên Tá, thần thấy đại hoàng tử vô cùng lo cho quan gia, chuyện đàm phán này liên quan tới cứu được quan gia hay không? Nên đại hoàng tử là nhân tuyển không thể thiếu. Nương nương thấy sao?”
Chưa đợi Hoa Nhị trả lời, Triệu Nguyên Tá đã nói ngay: “Ta ở Dịch Châu còn lãnh mười vạn quân, sao có thể thoát thân, tìm người khác đi.”
Lúc này đây hắn sợ nhất là mất đi binh quyền, đợi mình đàm phán xong quay về, không biết đội quân này giao cho ai rồi. Hơn nữa hắn là người không muốn cha hắn quay về nhất.
Triệu Phổ tủm tỉm cười: “Mọi người đã thống nhất không xuất binh mà dùng cách hòa đàm giải quyết, cho nên không cần lo lắng về binh sự nữa, điện hạ có thể đi.”
Triệu Nguyên Tá chỉ ngay Lãnh Nghệ: “Thế thì y cũng đi được.”
“Lãnh thống lĩnh còn là viện phán Thẩm hình viện, là tham tri chính sự, lại phụ trách xây dựng Kim Minh Trì, không thể thoát thân.”
“Mấy chức đó ta cũng làm được, để ta làm thay y, cho y đi.”
Hoa Nhị nhíu mày: “Hoàng tử, không thể nói tùy tiện thế được, hơn nữa lệnh do quan gia bổ nhiệm, không thể giải trừ.”
Lãnh Nghệ bước lên hai bước nhìn Triệu Nguyên Tá: “Lần đàm phán này liên quan tới việc quan gia có thể thoát vây hay không, cần có người đủ địa vị đủ tiếng nói để ra quyết định, điện hạ là trưởng tử của quan gia, là người quan trọng nhất. Điện hạ nói không chừng chỉ cần nói vài câu, gật đầu một cái thôi là đưa được quan gia về triều, như vậy không cần nghi kỵ ai mưu phản không muốn cứu quan gia nữa.”
Triệu Nguyên Tá tức thì biến sắc, vì hắn nhận ra đúng thế thật, mình phải là người quyết định chuyện này, nếu cha hắn về thì chuyện hắn cùng Thạch Bảo Cát liên thủ với Liêu, Tây Hạ, rồi chuyện mình không chịu xuất quân sẽ bị cha hắn biết, lúc đó chỉ còn đường chết. Nếu để người khác đi, đồng ý với điều kiện phía Liêu để cha hắn về thì hắn nguy mất, vội đổi ý, bất kể thế nào cũng phải nắm quyền đàm phán trong tay: “Được, thế thì ta tham gia, nhưng như thế phải do ta dẫn đầu, chủ trì đàm phán.”
Tranh cãi nãy giờ cũng chỉ là để hắn nhận ra tự gánh lấy việc này mà thôi, Hoa Nhị thầm thán phục sắp xếp của Lãnh Nghệ, nói: “Tất nhiên rồi, vương gia là trưởng tử của quan gia, còn ai chủ trì đàm phán tốt hơn.”
“Được, cứ quyết định như thế.” Triệu Nguyên Tá thở phào, đảo mắt một vòng: ” Ngoài ra mười vạn cấm quân của ta ở Dịch Châu, không ai được phép đụng vào, nếu không đợi bản vương về sẽ cho kẻ đó biết mặt.”
Lời lẽ trẻ con không ai thèm chấp, Lãnh Nghệ khép mắt dưỡng thần, ngươi về được hay không hẵng hay.
Triệu Nguyên Tá tiếp tục ra điều kiện: “Nhân tuyển tham gia đàm phán phải do ta lựa chọn, ta, Hướng Củng, xu mật sứ Sở Chiêu Phụ, phó sứ Thạch Hi Tái, đô chỉ huy sứ Kha Mặc.”
Hoa Nhị không tán đồng cắt ngang: “Điện hạ liền một lúc phủ định ba trên bốn vị trí của Triệu khanh, vậy không hay đâu.”
Triệu Nguyên Tá rất mâu thuẫn, hắn không muốn tham gia đàm phán, lại không muốn cha hắn về, chuyện này dây dưa mãi không được: “Ta nhường bước nữa, Sở Chiêu Phụ không cần đi, Triệu Phổ chọn một người thôi, nếu không đường ai nấy đi.”
Triệu Phổ vuốt râu nói: “Vậy thì Dương Duyên Phổ tướng quân là được.”
Triệu Nguyên Tá đồng ý, hắn chẳng coi Dương Nghiệp ra gì nữa là con ông ta, chỉ cần hắn ở đó, chuyện do hắn định đoạt.
Hoa Nhị đứng lên nói: “Nếu đã vậy thì chúng ta quyết định đội ngũ đám phán xong. Bây giờ quan gia thân hãm trùng vây, không biết bao giờ mới về, ai gia muốn lập thêm đội ngũ phụ chính đại thần, giúp ai gia xử lý chính vụ. Lãnh đại nhân, hiện là thống lĩnh cấm quân, lại nắm Thẩm hình viện, làm phiền Lãnh đại nhân gánh thêm trọng trách rồi.”
Lãnh Nghệ rời hàng: “Thần lĩnh chỉ.”
Hoa Nhị lại nói với Thẩm Luân: “Sau này chính vụ trọng đại, hai khanh thương lượng xong báo cho ai gia, phân công thường ngày ra sao, hai khanh tự an bài.”
Hai người khom người vâng lời.
Hoa Nhị phất tay: “Sự tình khẩn cấp, trừ đội ngũ đàm phán, các khanh có thể giải tán rồi.”
Đợi mọi người đi hết, Hoa Nhị ban năm người ngồi: “Lần đàm phán này trông cậy vào năm người, có ý kiến gì, cứ nói ra đi.”
Triệu Nguyên Tá không khách khí, tuyên bố ngay: “Điều kiện của nước Liêu quá đáng, khinh người quá lắm, không thể đồng ý. Ý kiến của ta là, yêu cầu chúng lập tức thả người, bồi thường tổn thất, xin lỗi. Nếu không Đại Tống ta dốc toàn quân diệt nước Liêu bọn chúng, ý ta là thế đó.”
Nghe hắn nói người ta nghĩ phía Tống mới đang bắt giữ hoàng đế nước Liêu.
Hoa Nhị buồn cười trong lòng, đàm phán thế này thì có kết quả nhanh lắm: “Lời này của hoàng tử đã nói ra uy phong của Đại Tống, ý mọi người thế nào?”
Không ngờ Dương Duyên Phổ tán đồng: “Đúng, đối với Liêu, chúng ta càng tỏ ra yếu thế, đàm phán càng bất lợi, phải thể hiện khí thế không thua chúng.”
Triệu Nguyên Tá càng bất ngờ vì được kẻ đóng dấu là người của Lãnh Nghệ tán đồng, mỉm cười với hắn.
Triệu Phổ vuốt râu gật gù: “Không sai, nếu chưa gì đã tỏ ra yếu thế thì làm sao còn đàm phán được.”
Hướng Củng trầm tư: “Sai thì không sai, nhưng chúng ta phải có dự phòng, điều kiện này phía Liêu sẽ không đồng ý, vậy sau đó phải làm sao?”
Tới lượt Khổng Thủ Chính lên tiếng: “Điều kiện này trái ngược hẳn với chúng, chúng sẽ không đồng ý, đàm phán chưa tới một ngày sẽ hỏng.”
Mỗi người một tâm tư một ý đồ khác nhau, lời nói ra chẳng thể hiện suy nghĩ trong lòng, ở đây không ai ngu ngốc nhưng hành động đều như đám ngốc.
Triệu Nguyên Tá có lẽ đơn thuần nhất, hắn muốn người Liêu thấy hết hy vọng giết quách cha hắn để hắn nối ngôi, trợn mắt lên: “Không thế thì chẳng lẽ chấp nhận điều kiện nhục quốc đó sao?”
Hướng Củng chắp tay: “Không phải thế, chỉ là ép chúng dần hạ điều kiện tới mức chúng ta có thể chấp nhận thôi.”
“Nếu chúng không chấp nhận thì sao? Ta nói trước, chuyện cắt đất bồi thường là không thể.” Triệu Nguyên Tá nói hùng hồn:
“Lời này nói có lý, hôm nay chúng ta định ra vài điều.” Hoa Nhị lên tiếng chốt lại: ” Thứ nhất, phải giữ được tôn nghiêm, thứ hai, phải tiết chế, không được trả mặt với người Liêu. Thứ ba, kết minh có thể, nhưng cắt đất bồi thường là không thể chấp nhận. Có thể xem các điều kiện khác, ví dụ như thông thương, lấy vật đổi vật…”