Phần 565: Ai mới là kẻ tạo phản. (1)
Sau khi Triệu Nguyên Tá xuất binh Dịch Châu không lâu, đám Tào Bân thu được thánh dụ khẩn cấp của Triệu Quang Nghĩa, lệnh quân đội Dịch Châu lập tức xuất binh tiếp ứng ông ta rút lui. Đúng như Dương Nghiệp dự đoán, sương binh không phá vây được. Thế nhưng Triệu Nguyên Tá án binh bất động, Tào Bân nhiều lần thúc giục bị hắn chửi bới. Tào Bân đành gửi tấu về triều, Hoa Nhị lệnh hắn xuất binh, hắn mới tấn công thăm dò, vừa gặp phải kháng cự của quân Liêu lập tức rút về Dịch Châu tử thủ.
Quân Liêu nhờ thế thành công bao vây Triệu Quang Nghĩa hết vòng này tới vòng khác, trong nửa tháng không nhận thêm bất kỳ tin tức nào của ông ta. Triệu Nguyên Tá cũng không tấn công, phảng phất như mọi thứ đã kết thúc rồi vậy.
Hôm đó Lãnh Nghệ nhận được khẩu dụ của Hoa Nhị, lệnh y lập tức tiến cung.
Vừa được tin báo Lãnh Nghệ tới thẳng tẩm cung Hoa Nhị, Hoa Nhị đuổi lui người khác, nhìn Lãnh Nghệ với ánh mắt phức tạp, vì người nàng tìm lúc này là Lãnh Nghệ chứ không phải Mạnh Sưởng, hai thân phận này khiến nàng hết sức rối rắm.
Chuyện khẩn cấp, Hoa Nhị cũng không yêu cầu y đeo mặt nạ, nói: “Kế hoạch của chúng ta có chút biến cố, ta rất sốt ruột nên gọi ngươi tới.”
Lãnh Nghệ ôm eo nàng: “Sao thế?”
Hoa Nhị cựa mình thoát khỏi tay y, đi tới trước bàn cầm phong thư lên: “Nước Liêu phái sứ thần đưa thư tới người xem đi.”
Đây là thư do chính Da Luật Hưu Ca viết, khẩu khí vô cùng khiêm tốn, trong thư nói, 20 vạn quân của Triệu Quang Nghĩa bị bao vây trong huyện thành Lương Hương. Quân Liêu nể tình quan hệ huynh đệ giữa Tống Liêu nên không tấn công. Nước Liêu muốn nghị hòa với Tống. Điều kiện là đem cương thổ phía bắc Hoàng Hà của Tống, bao gồm cả Bắc Hán giao cho Liêu. Mỗi năm tặng cho Liêu 100 vạn mân. Hai bên ký minh ước U Châu, thành quốc gia huynh đệ, mãi mãi không khai chiến. Nếu phía Tống không đồng ý, có thể phái sứ giả tới Trác Châu đàm phán.
Vốn Lãnh Nghệ nghĩ nước Liêu sẽ tiêu diệt 20 vạn quân Tống, giết chết hoặc bắt Triệu Quang Nghĩa, như thế chuyện đơn giản hơn nhiều. Nhưng giờ nước Liêu chỉ bao vây, còn lấy ông ta làm điều kiện giao dịch, chuyện liền trở nên phức tạp.
Lãnh Nghệ thoáng rùng mình, cảm giác như lịch sử đang tái hiện dưới hình thức khác, khiến y vừa sợ vừa hưng phấn, cầm lá thư hồi lâu mới nói: “Trước tiên không chấp nhận điều kiện cắt đất, thứ hai không thể xuất binh cứu ông ta. Chuyện này không có lợi gì cho chúng ta.”
“Vậy phải làm sao?”
“Nàng phái người gọi Triệu Nguyên Tá về đã, sau đó chúng ta làm thế này…”
Mấy ngày sau Triệu Nguyên Tá khẩn cấp về kinh thành, Hoa Nghị triệu tập hội nghị quân chính, tham gia có toàn bộ tể chấp, các đại thần cấp bậc nguyên lão như Triệu Phổ, Hướng Củng cùng với tướng lĩnh cao cấp.
Trước khi mở hội nghị, Hoa Nhị đưa thư của Da Luật Hưu Ca cho Sở Chiêu Phụ xem.
Tất cả đại thần xem thư xong đều sững sờ chỉ truyền thư cho nhau xem, không ai là người muốn lên tiếng đầu tiên. Ủng hộ ư, sẽ thành sỉ nhục vì khiến Đại Tống mất lượng lớn quốc thổ. Phản đối ư, đó là bất trung.
Cho nên ngay cả Triệu Nguyên Tá cũng im thin thít, muốn xem tình hình mới tính.
Đợi hồi lâu Hoa Nhị sốt ruột: “Các khanh đều là rường cột quốc gia, bây giờ quan gia bị trùng trùng bao vây, phải làm sao đây, mọi người nói một câu đi chứ? Nuôi binh ngàn ngày dùng một giờ cơ mà.”
Điện tiền thị vệ ti Long Vũ hữu sương đô chỉ huy sứ Triệu Duyên Tiến đi lên khom người nói: “Theo mạt tướng thấy, vạn vạn lần không thể đồng ý điều kiện nhục quốc đó, chỉ còn một cách xuất binh quyết một trận tử chiến, không có gì phải sợ.”
Bộ quân thị vệ ti hùng vũ tả sương đô chỉ huy sứ Quách Tiến cũng rời hàng ngũ: “Mạt tướng nguyện làm tiên phong đánh vào trùng vây, giải cứu quan gia.”
Có người lên tiếng Triệu Nguyên Tá có cơ sở phát biểu rồi: “Ta đã nói giao toàn bộ cấm quân cho ta để giải cứu phụ hoàng, nhưng đám các ngươi không đồng ý, giờ nếu phụ hoàng có gì bất trắc, ta hỏi tội các ngươi! Lãnh Nghệ, ngươi là kẻ đầu tiên.”
Lãnh Nghệ cười nhạt: “Vương gia, đừng nghĩ không ai biết, khi quan gia còn chưa bị bao vây, quan gia lệnh quân đội lên cứu viện, ngài lại án binh bất động. Tào tướng quân nhiều phen thúc giục còn bị ngài chửi mắng tàn tệ. Ta có thư của Tào tướng quân làm chứng, nói ra ngài mới là người có tội, đừng ngậm máu phun người, tìm dê thế tội.”
“Ai nói ta không xuất binh, ta có xuất binh, nhưng địch quá lợi hại, quân sĩ tham sống sợ chết nên không đánh vào được.”
“Cấm quân Đại Tống ta không có ai tham sống sợ chết, binh oai hùng, tướng dũng mãnh, mười vạn cấm quân không làm gì được năm vạn quân Liêu, có thể nói do tướng sĩ à?”
Triệu Nguyên Tá hùng hổ trừng mắt đe dọa thấy Lãnh Nghệ lạnh lùng nhìn mình không nhường cơ hơi chột dạ, hậm hực nói: “Không lải nhải với ngươi, giờ phụ hoàng đã rơi vày trùng vây, phải giao cấm quân cho ta thống lĩnh giải cứu phụ hoàng rồi đó.”
Hoa Nhị lên tiếng: “Bây giờ quan gia rơi vào trùng vây, nhất cử nhất động của chúng ta ảnh hưởng tới an nguy của quan gia, ảnh hưởng tới xã tắc Đại Tống. Cho nên phải mưu tính kỹ rồi mới hành động, các khanh có ý nghĩ gì nói ra đi.”
Xu mật sứ Sở Chiêu Phụ cúi đầu như không tồn tại, ngược lại lão thần Triệu Phổ bước ra: “Thần cho rằng tình thế chưa rõ, không nên xuất binh.”
Triệu Nguyên Tá quát: “Ngươi không muốn cứu phụ hoàng ta, ngươi có ý đồ gì?”
“Chính vì lão thần muốn cứu quan gia nên mới không xuất binh.”
“Nói linh tinh.”
Triệu Phổ đủng định nói: “Hiện giờ quân Liêu đã vây kín quan gia, muốn tiêu diện 20 vạn sương quân, bắt lấy quan gia, sao chúng không làm?”
Triệu Nguyên Tá hừ mạnh: “Chúng chỉ hư trương thanh thế, 20 vạn quân đâu phải nói diệt là diệt.”
“Hoàng tử chưa cầm quân đánh trận, nên nghe các vị tướng lĩnh nói đi.” Triêu Phổ cười nhẹ lờ hắn đi:
Nói tới so sánh lực lượng Tống Liêu thì không ai đủ tư cách hơn Dương Nghiệp, người từng chiến đấu chống lại cả hai quân, ông ta rời hàng ngũ nói: “Mạt tướng đánh trận nhiều năm với Liêu, sức chiến đấu của chúng rất mạnh, nhất là dã chiến. Còn 20 vạn sương quân của quan gia, mạt tướng cũng đánh rồi, thực sự không chịu nổi một đòn. Muốn tiêu diệt, chỉ cần 5 vạn tinh binh, chưa tới 2 ngày là đù.”