Phần 564: Vết xẹo
Hôm sau Hoa Nhị hạ chỉ điều mười vạn dân tráng tới phía bắc Dịch Châu sửa chữa thủy lợi, thống lĩnh là hoàng tử Triệu Nguyên Tá. Do tính bảo mật, nên không mở tiệc tiễn chân, Triệu Nguyên Tá dẫn mười vạn cấm quân đóng giả dân tráng chia hai đường mà tiến.
Lãnh Nghệ lúc này cũng thấy ám hiệu từ tửu lâu Hạnh Hoàng, biết Bạch Hồng đã về, đeo mặt nạ tới tìm.
Bạch Hồng lần này không tiếp y ở nhã phòng, mà là ở phòng ngủ của minh ở hậu viện.
Cửa phòng vừa đóng lại Lãnh Nghệ cởi ngay mặt nạ ra, ôm nàng vào lòng, bốn mắt trao nhau, không thể tách rời.
“Nàng đi lâu như thế, ta rất lo lắng, lại chẳng biết nàng ở đâu, viết thư cũng không được. Có biết ta nhớ nàng thế nào không?”
Bạch Hồng chưa quen lắm với thay đổi trong quan hệ hai người, hơi xấu hổ: “Kỳ thực ta cũng nhớ ngươi… Nhưng nhiệm vụ không dễ, Dương Nghiệp và mấy nhi tử của ông ta võ công rất cao, lại còn cẩn thận, trí kế đều đủ, có một lần ta suýt rơi vào bẫy họ. Cho nên không dám làm bừa phải kiên nhẫn đợi cơ hội, cho nên tốn nhiều công sức mới nhân một lần quân Tống cường công, toàn bộ đám nhi tử của ông ta cũng phải căng sức ra đối phó mà thành công. Giờ ông ta thế nào rồi?”
“Rất tốt, bọn ta đã vỗ tay ước thề cùng chung vinh nhục, Hồng Nhi, lần này nàng giúp ta một chuyện lớn rồi, có cha con họ, ta như hổ thêm cánh…” Lãnh Nghệ nói rồi nâng cằm nàng lên, hôn xuống:
“Ưm…” Bạch Hồng có chút lúng túng, không biết nên từ chối hay tiếp nhận thì chiếc miệng xinh xắn của nàng đã bị lấp đầy, chỉ có thể phát ra tiếng nấc kháng nghị trong cổ họng.
Đầu lưỡi khéo léo của Lãnh Nghệ trêu chọc chiếc lưỡi thơm của Bạch Hồng, giờ đây y đã quá thuần thục chuyện nam nữ, hiểu làm thể nào để khơi lên tình dục của một cô gái, cuốn lấy chiếc lưỡi nhỏ, khiêu khích cho nàng toàn thân bủn rủn. Bạch Hồng dần dà cũng chịu để cho lưỡi hắn quấn quýt không rời, ngày càng ngoan ngoãn thuận theo ý y.
Bàn tay Lãnh Nghệ vuốt vẻ dọc thân hình mơn mởn đầy nhựa sống, tới khi nàng không có phản kháng nào nữa, mới tìm tới đồi ngực nảy nở êm ái.
Bạch Hồng quay đầu tránh khỏi, thở dốc nói: “Đừng, đừng như thế, ta chưa…”
Nói còn chưa dứt câu, đã bị Lãnh Nghệ lần nữa mau lẹ khóa lấy miệng. Bàn tay xoa nắn cực kỳ có kỹ xảo, phóng túng cùng chiếc lưỡi điêu luyện của y, Bạch Hồng non nớt chuyện nam nữ bị kích thích toàn diện của y làm cho toàn thân vô lực, mỏi mệt tê tái không sinh ra nổi ý định phản kháng.
Bạch Hồng phát ra tiếng rên nho nhỏ như mèo kêu, thân thể run rẩy, mấy lần muốn cưỡng lại nhưng nàng sớm đã chìm ngập trong nhu tình, hàng mi dài chớp động, nàng không còn nhớ được mình đang ở nơi nào, khi thấy ngực man mát mới nhận ra y phục mình bị cởi bỏ không biết từ bao giờ.
Ánh mắt Lãnh Nghệ tham lam nhìn thân thể mỹ lệ của nàng, nhũ phong của nàng tròn trịa lại trơn như mịn như mỡ đặc, không biết có phải do luyện võ công hay không, nơi đó tuy không đầy đặn như của Trác Xảo Nương và Hoa Nhị, nhưng lại săn chắc sung mãn đàn hồi, sờ lên mang lại một cảm thụ khác hẳn. Giữa hai bầu vú là nốt ruồi hồng nhạt đáng yêu, y không kìm được cúi đầu hôn lên đó.
Chuyện tới nước này rồi còn làm gì được nữa, Bạch Hồng khép mắt lại chờ đợi.
Chỉ là Lãnh Nghệ không nóng vội như nàng tưởng tượng, cảm giác y sờ lên cánh tay mình, khẽ nói: “Xin lỗi.”
Ở đó có một vét xẹo, chính là do năm xưa ngoài miếu thổ địa trên đất tuyết vì cứu Trác Xảo Nương mà y làm nàng bị thương. Tựa như chiếc bình bạch ngọc hoàn mỹ vô cùng lại có một viết xước, làm người ta tiếc nuối.
Bạch Hồng vốn nhắm mắt, nghe thấy câu này mở mắt ra: “Không có gì, mỗi lần nhìn thấy vết thương, ta đều mắng tiểu oan gia chàng. Ta trải qua không ít trận chiến, chỉ có đúng vết thương này do chàng để lại. Lúc đó hận tới ngứa răng. Chàng nói làm sao bồi thường ta đây?”
Lãnh Nghệ nắm lấy bầu vú nàng, hôn nhẹ lên đó: “Dùng cả đời này bồi thường cho nàng được không?”
Bạch Hồng cắn môi không đáp.
Lãnh Nghệ phát hiện điều khác thường, ngẩng đầu hỏi: “Sao vậy?”
“Ta không thể gả cho chàng.”
“Vì sao?”
“Không chỉ không thể gả cho chàng, ta không thể gả cho bất kỳ ai.”
“Vì sao?”
“Xin lỗi, ta không thể nói cho chàng biết, xin lỗi.” Bạch Hồng mắt ậng nước:
“Được, được không cần nói nữa.” Lãnh Nghệ biết Bạch Hồng nếu không có lý do chính đáng, nàng không nói thế, càng không đau khổ như vậy, ôm chặt lấy nàng, nói nhỏ: ” Không thể nói thì không cần nói cũng được, sau này rồi tính, không có chuyện gì không thể vượt qua mà.”
Bạch Hồng không đáp, chỉ ôm chặt lấy y, nước mắt giàn giụa.
Thời gian trôi đi rất nhanh, một tháng thoáng cái đã qua, tiết trời từ thu chuyển sang đông.
Đây là mùa đông thứ hai của Lãnh Nghệ ở Đại Tống.
Trong một tháng qua, Dương Nghiệp dẫn theo bảy nhi tử, dưới sự ủng hộ mạnh mẽ của Hoa Nhị cùng uy hiếp từ thượng phương bảo kiếm của Lãnh Nghệ, trong khi Triệu Nguyên Tá lại đi rồi, ông ta tiến hành khảo hạch lựa chọn nghiêm khắc tướng lĩnh cấp cao của cấm quân. Nhưng ngàn quân dễ kiếm, một tướng khó tìm, không thể vội vàng được, cho nên khảo hạch tiến hành khá chậm, theo Dương Nghiệp dự kiến, ít nhất nửa năm mới hoàn thành.
Sau khi đại đa số quan binh cấp thấp đã bị hoán đổi, đám tướng lĩnh cao cấp dù bất mãn, dù có muốn phản kháng cũng chỉ có lòng không có sức, Triệu Quang Nghĩa không có nhà, Triệu Nguyên Tá cũng đi rồi, hoàng hậu lại ở sâu trong thâm cung nghe lời sàm tấu của nịnh thần, khiến đám tướng lĩnh đó kêu trời chẳng thấu, gọi đất không xong, trơ mắt nhìn lực lượng của mình bị ăn mòn từng chút một.
Thêm vào trước đó Dương Tam Lang đảm nhận chức vị giám công tưởng như đây là chức vị chẳng có gì quan trọng, giờ đây phát huy tác dụng trọng yếu, đám tướng lĩnh đó chỉ cần tiếp cận binh tốt với ý đồ khó lường sẽ bị phát hiện ngay, khiến họ không cựa quậy được chút nào.
Nhưng chuyện đó chỉ giới hạn với mã quân và bộ quân thôi, còn với điện tiền ti thì không cách nào tiến hành. Vì Triệu Nguyên Tá đã thay thế tướng lĩnh nơi này thành đa phần là người của mình, không cho Lãnh Nghệ xen vào.
Cùng lúc ấy công tác dùng dân tráng đổi với cấm quân, rút cấm quân ra bí mật thao luyện cũng được tiến hành. Muốn quân tướng cọ xát ăn ý cũng cần nửa năm.
Nhưng phát triển sự việc thường không theo ý muốn con người.