Phần 561: Đối đầu. (1)
Lãnh Nghệ đối diện với ánh mắt mọi người, trấn định nói: “Chuyện của Thạch tướng quân do chưa làm rõ, ta không muốn quan gia phân tâm nên chưa báo lên.”
Triệu Nguyên Tá thầm hô không xong, trước đó hắn ngụy tạo mật chỉ của cha hắn đâu lường tới chuyện này, thấy hai mắt Thạch Thủ Tín phun lửa nhìn mình. Phải nói tên nhãi này đầu óc không kém, da mặt cũng đủ dày, trong lúc cuống lên như vậy vẫn nghĩ ra được cái cớ nhỏ giọng lấp liếm với ông ta: “Thạch tướng quân, chính ta xin phụ hoàng để ông lập công chuộc tội đấy.”
Thạch Thủ Tín cười lạnh: “Một người sắp bị tru di cửu tộc còn có thể thống lĩnh mười vạn cấm quân tác chiến à? Hoàng tử coi lão phu là trẻ lên ba sao?”
Hoa Nhị ngồi trên nói: “Ai gia chỉ nghe chính sự, giúp các khanh xem xem chính sách có thỏa đáng hay không, còn chủ ý phải do các khanh đưa ra. Đặc biệt là chuyện dùng binh, ai gia các không hiểu, các khanh mau đưa ra kế sách.”
Tào Bân là người thẳng tính lên tiếng luôn: “Thần cho rằng quân tình khẩn cấp không thể trì hoãn, nếu quan gia đã có chỉ vậy cứ theo đó mà làm, binh quý thần tốc, không thể chậm trễ.”
Thẩm Luân trầm ngâm: “Nhưng Thạch tướng quân phạm tử tội, sao có thể cầm quân?”
Sở Chiêu Phụ cẩn thận hơn: “Hãy đợi Lãnh đại nhân mau báo chuyện này cho quan gia đã, để quan gia quyết định.”
Thạch Thủ Tín lớn tiếng nói: “Không cần bẩm báo nữa, quan gia đã biết rồi, đúng không hoàng tử điện hạ.”
Chuyện đã tới nước này Triệu Nguyên Tá không kịp nghĩ, đâm lao phải theo lao, ra vẻ tụ tin nói: “Ta đã bẩm báo với phụ hoàng, phụ hoàng cho ông ta lập công chuộc tội, nói cho cùng Thạch tướng quân là nguyên lão khai quốc của Đại Tống ta.”
Mọi người cùng ngỡ ngàng, người thật thà như Thạch Thủ Tín còn không tin, người khác sao tin, nhưng mà nếu không tin, chẳng lẽ Triệu Nguyên Tá lại đi nói dối một chuyện như vậy?
Trong chuyện này còn điều gì mình chưa biết hay là bố trí che mắt địch của quan gia, khiến địch bất ngờ?
Trước đó Triệu Nguyên Tá ngấm ngầm bồi dưỡng thế lực, tất cả chỉ đợi một ngày cha hắn giá băng còn cạnh tranh hoàng vị với đám đệ đệ. Nhưng Triệu Quang Nghĩa từ cái chết của Đát Cơ, xây Kim Minh Trì tới bắc chinh làm mất lòng người không ít, bất mãn với Triệu Quang Nghĩa càng cao thì người vây quanh hắn ngày càng nhiều, làm tự tin cùng dã tâm của Triệu Nguyên Tá lên cao chưa từng có. Đồng thời hắn cũng tin, cha mình già cả hồ đồ rồi, giang sơn này nên sớm giao cho mình mới đúng.
Thế rồi Triệu Quang Nghĩa dẫn một đám sương quân già yếu bắc chinh, hắn cho rằng thời cơ của mình đã tới. 20 vạn sương quân sức chiến đấu rất tệ, khẳng định đánh không nổi. Nếu cha hắn và Triệu Đức Phương chết trong loạn quân, vậy hắn ngồi vững trên hoàng vị rồi.
Đó là kết quả Triệu Nguyên Tá muốn thấy nhất, vì thế hắn cung cấp quân nhu cho địch để mong thấy kết cục này. Nhưng giờ đây điều cấm quân tăng viện cho cha hắn, sau đó chuyện Thạch Bảo Cát bại lộ thì hắn chết chắc.
Cho nên bất kể thế nào hắn cũng không muốn xuất binh cứu viện.
Nhưng Triệu Quang Nghĩa đã hạ mật chỉ yêu cầu xuất quân rồi, hắn kiên quyết phản đối cũng phải có lý do thích hợp, nếu không người ta nhìn ra ý đồ của mình. Vậy bây giờ hắn chỉ còn cách phải nắm chắc cấm quân trong tay, không được thực điện được kế hoạch thì cưỡng ép soán ngôi.
Trong thời gian ngắn Triệu Nguyên Tá đã phải suy nghĩ không biết bao kế sách ứng phó, khiến hắn cảm tưởng đầu óc muốn nổ tung, cuối cùng nghĩ thông kết quả, nói gấp: “Lãnh binh xuất chinh không phải chuyện nhỏ, tình huống của phụ hoàng vạn phần nguy cấp, nên do ta đích thân cầm quân, đảm bảo tuyệt đối! Người khác dù là ai, ta cũng không tin.”
Chuyện này về tình là đúng, về lý Sở Chiêu Phụ không tán đồng: “Điện hạ, thánh chỉ không lệnh người cầm quân không thể làm trái.”
“Không sao, ta cũng có thánh chỉ.” Triệu Nguyên Tá chuyện này vào cung đã có chuẩn bị, lấy trong lòng ra cuộn lụa gấm vàng đưa Sở Chiêu Phụ:
Sở Chiêu Phụ mở ra xem, trong đó khâm lệnh Triệu Nguyên Tá là quan thống binh của tam nha, khi xảy ra chuyện khẩn cấp thì tất cả phải nghe điều khiển, nếu không giết không tha. Sau đó truyền tay người khác xem, rồi tới lượt Hoa Nhị.
Hoa Nhị sớm biết điều này từ Lãnh Nghệ, dò hỏi: “Quan gia cho vương gia điều binh, vậy vương gia có binh phù không?”
“Đương nhiên là có.” Triệu Nguyên Tá lấy ra nửa mảnh binh phù: ” Lãnh thống lĩnh xem có đúng không?”
Binh phù hình con hổ chia làm hai nửa, hoàng đế giữ một nửa, nửa còn lại giao cho tướng lĩnh cầm quân, khi hai mảnh khớp lại mới có thể điều động quân đội.
Lãnh Nghệ cũng có nửa mảnh binh phù, mang ra đối chiếu gật đầu: “Đúng là hoàng tử có binh phù điều động tam nha.”
Thực ra đạo mật chỉ này là Triệu Quang Nghĩa cấp Triệu Nguyên Tá dự phòng Lãnh Nghệ, chứ không phải là để tác chiến với Liêu, nhưng người khác không biết.
Triệu Nguyên Tá lúc nãy phụ họa với Thạch Thủ Tín là bất đắc dĩ, giờ hắn có ý khác: “Như thế Tào tướng quân được phụ hoàng khâm định tất nhiên cùng bản vương xuất chinh. Còn về Thạch tướng quân, án chưa làm rõ, đúng là không thích hợp xuất binh.”
Đám Sở Chiêu Phụ nhìn nhau, không ai lên tiếng trước, triều đình gần đây quá loạn, bọn họ không nhìn thấu nữa, không tùy ý lên tiếng.
Triệu Nguyên Tá thấy không ai nói gì thì đắc ý ra lệnh: “Lãnh thống lĩnh, hãy về truyền lệnh bản vương, toàn bộ tam nha chỉnh đốn, mai xuất binh Dịch Châu.”
Lãnh Nghệ cau mày: “Toàn bộ 60 vạn quân sao?”
“Đương nhiên!” Triệu Nguyên Tá trừng mắt lên trấn áp: ” Thánh chỉ nói tam nha từ trên xuống dưới tuân chỉ hành sự, ngươi muốn kháng chỉ à?”
“Hiện hạ, trong thánh chỉ nói Thạch tướng quân và Tào tướng quân dẫn mười vạn quân tới Dịch Châu. Vương gia muốn đưa toàn bộ cấm quân đi là không phù hợp.” Lãnh Nghệ không tán đồng: ” Nếu kinh thành có chuyện thì làm sao?”
Chuyện liên quan tới an nguy sống còn, Sở Chiêu Phụ cũng không thể đứng nhìn thêm được nữa: “Vương gia, Lãnh thống lĩnh nói không sai, chức trách của cấm quân là bảo hộ kinh thành, nếu điều hết đi, kinh thành bỏ trống thì phải làm sao?”
“Hiện giờ thiên hạ thái bình, đâu ra phản tặc. Hơn nữa ta và phụ hoàng đều đã xuất thành, kinh thành cần gì phải bảo vệ nữa.” Triệu Nguyên Tá phất tay bất chấp, đây là chuyện liên quan tới sinh tử của hắn, chỉ có thể liều thôi: