Phần 56: Quân tử trên mái nhà
Từ lúc phát hiện ra trượng phu nhìn trộm mình, động tác của Trác Xảo Nương lúng túng thấy rõ, thậm chí có lần đâm kim phải tay, vừa ngước mắt lên thấy ngay đôi mắt sáng của Lãnh Nghệ, thế là khuôn mặt đỏ lựng, cả người nóng bừng.
Thật là đáng yêu.
Lãnh Nghệ nhất thời nổi tính trẻ con, vừa chơi ác Trác Xảo Nương vừa lơ đễnh lật sách, đột nhiên tay khựng lại, gương mặt thêm chăm chú, nụ cười nhè nhẹ trên mặt biến mất, bất ngờ lên tiếng: “Ta đói rồi.”
Trác Xảo Nương vội đặt đồ kim chỉ xuống: “Thiếp đi gọi tiểu nhị mang đồ ăn khuya lên.”
“Không, ta muốn ăn hồn đồn thịt dê viên của hiệu Yên Muội.” Lãnh Nghệ lắc đầu nói ra cái tên, cái hiệu đó khá xa, ở phía bên kia thành, lần trước y từng ăn trộm bánh bao ở gần đó:
“A, thiếp biết quán đó, nổi tiếng ở Ba Châu lắm, vậy để thiếp đi mua cho quan gia.” Trác Xảo Nương xem ra khá thông thạo thành Ba Châu, nghe trượng phụ nói thế đứng dậy định đi:
“Nàng gọi Đổng sư gia ở bên đi cùng.” Lãnh Nghệ dặn dò:
“Vâng.”
Trác Xảo Nương không nghĩ gì cả đi ra ngoài, Lãnh Nghệ đóng cửa phòng lại, ngồi đọc sách, không bao lâu thì vươn mình ngáp một cái, lẩm bẩm: “Mệt quá, cái lò này ấm thật đấy, làm người ta uể oải, thôi thì ngủ một giấc, đợi đồ ăn về rồi dậy ăn cũng được.”
Nói xong Lãnh Nghệ bò nhoài ra bàn ngủ, được một lúc thì có vẻ không yên tâm, ngồi thẳng dậy, lôi cái rương nhỏ từ dưới gầm giường ra, vất vả đặt lên bàn, một tay ôm lấy sau đó mới yên tâm gục xuống ngủ. Chẳng bao lâu ngáy khò khò.
Trong phòng chỉ có tiếng than trong bếp lò nổ tí tách, ngoài trời gió thổi ù ù như hát ru. Bất chợt ngọn đèn dầu lay động dữ dội, như có thể phụt tắt bất kỳ lúc nào, rồi từ trên trần nhà có một sợi dây thừng thả xuống. Lát sau một người áo đen bám dây thừng nhẹ như con mèo, đáp xuống đất không gây ra chút tiếng động nào. Nhón chân tới gần Lãnh Nghệ, lẩm bẩm: “Đúng là ngủ say rồi, đỡ tốn mê hương.”
Miệng nói thế tay thì âm thầm rút dao đâm vào cổ Lãnh Nghệ, tới khi sắp chạm vào da thịt dừng lại, tay rất vững, mũi dao nhọn hoắt lóe hàn quang không run chút nào.
Lãnh Nghệ vẫn ngáy đều đều, chẳng chậm nhịp nào.
Hắc y nhân vừa rồi chỉ là kiểm tra, giờ mới khẳng định là Lãnh Nghệ ngủ thật, gài chùy thủy vào trong ống giày. Đưa tay ra nhấc ống tay áo Lãnh Nghệ, từ từ nâng lên đặt sang bên bàn, sau đó mở cái rương nhỏ ra.
Hai mắt hắn tức thì bị ánh vàng rừng rực của từng thỏi vàng dưới ánh đèn làm lóa mắt, hơi thở cũng trở nên đồn dập.
Nuốt một ngụm nước bọt, hắn lấy từ trên lưng xuống một cái bao màu đen, đặt trên mặt đất mở miệng bao ra, sau đó hết sức nhẹ nhàng cẩn thận ôm rái rương ngồi xuống, cho vào trong bao.
Đúng lúc này sau lưng hắn có tiếng gió.
Ý nghĩ lóe lên như điện, trong phòng này chỉ có hắn một tên tri huyện sức trói gà không chặt, vậy còn một cao thủ ẩn nấp mà hắn không biết?
Chỉ kịp nghĩ thế thôi, hắn thậm chí không kịp nghiêng đầu né, gáy trúng một đòn mạnh, hai mắt tối sầm, gục xuống rương vàng.
Lát sau cửa phòng mở ra, Lãnh Nghệ đứng ở hành lang dài, nhìn trái phải, không có ai cả. Đi thẳng ra đại sảnh của tiền viện, nhìn thấy một một đứa ăn mày đang chầu chực ở dưới đại sảnh, gọi: “Này, thằng bé ăn xin.”
Người trong đại sảnh lẫn đứa bé ăn mày đều ngẩng đầu lên nhìn y, có vẻ không dám tin, đứa bé ăn mày còn nhìn quanh quất, không thấy ai chỉ bản thân: “Lão gia gọi cháu ạ?”
“Ừ.” Lãnh Nghệ gật đầu: ” Ngươi giúp ta một vị bộ đầu họ Vũ vào đây, người vạm vỡ mặt vuông ở ngoài cổng khách sạn ấy, bảo tới phòng ta ngay.”
Đứa bé ăn mày cũng khôn lắm, không vội xin xò vòi vĩnh gì cả, vâng một tiếng chạy ngay như một làn gió. Rất nhanh nó đã dẫn Vũ bộ đầu vào, lúc này Lãnh Nghệ đã không còn đứng ở hành lang trên lầu nữa, nên hắn đi thẳng lên. Thấy Lãnh Nghệ đứng cuối hành lang, rảo bước tới trước mặt: “Đại lão gia có sai bảo gì ạ.”
Lãnh Nghệ vào phòng, ngồi xuống bên bàn, mở cái rương vàng, định nói cái gì đó mới chợt nhớ ra, vẫy ta gọi đứa bé ăn mày đang đợi lĩnh thưởng.
Đứa bé ăn mày đi vào, nhìn thấy trong phòng có cái rương nhỏ đang mở đặt trên bàn, trong là vàng lấp lóe, không dám nhìn, cúi đầu xuống: “Lão gia.”
Lãnh Nghệ lấy trong lòng ra 5 đồng đưa nó: “Cho ngươi.”
Đứa bé ăn mày đưa tay ra nhận, nhưng Lãnh Nghệ không thả tiền vào tay nó, mũi như hít hít cái gì đó rồi ngẩng đầu lên nhìn trần nhà. Cả đứa bé và Vũ bộ đầu đều ngẩng lên nhìn theo, có thấy gì đâu.
Cả hai đang ngạc nhiên thì nghe thấy Lãnh Nghệ hắt xì một cái rõ to, té ra lão gia chẳng nhìn cái gì hết, mà cơn hắt hơn nổi lên ngửa mặt hắt hơi mà thôi.
Lãnh Nghệ day day mũi, cười ngại ngùng, đưa tiền cho đứa bé. Đứa bé ăn mày tạ ơn, còn lưu luyến nhìn cái rương vàng rồi mới lui ra ngoài.
“Bản huyện phải ra ngoài một chuyến làm chút việc, các ngươi nhất định phải trông coi thứ này cho tốt, không được để xảy ra chuyện gì đâu đấy.”
Vũ bộ đầu vang một tiếng, cẩn thận hỏi: “Đại lão gia, thuộc hạ có thể gọi người lên trông không ạ?”
Lãnh Nghệ phẩy tay: “Được, có điều phải mặc thường phục, không được gây chú ý quá mức. Ngươi đi an bài đi.”
Rất nhanh Vũ bộ đầu dẫn theo Tống bộ đầu đi lên, lúc này Lãnh Nghệ thay một bộ trường bào màu đen, đang khóa cửa, hai người đi tới khom người đợi sai bảo.
Lãnh Nghệ đã khóa cửa phòng, còn chưa yên tâm, đích thân giật khóa đồng mấy cái, cảm giác rất chắc chắn, cho chìa khóa vào ống tay áo: “Các ngươi trông cho tốt đấy, ta sẽ về sớm thôi.”
Hai vị bộ đầu khom người, chia ra đứng hai bên, như tượng trước cổng chùa.
Lãnh Nghệ hài lòng: “Nếu nương tử của ta về mà ta chưa về thì nhờ chưởng quầy mở khóa cho nàng vào.”
Nói xong đi qua hành lang xuống lầu, đứa bé ăn mày kia vẫn quanh quẩn ở đại sảnh kiếm ăn, thấy y xuống thì khom người chào, Lãnh Nghệ khẽ gật đầu với nó rồi ra ngoài.