Phần 559: Bị lừa rồi. (1)
Lãnh Nghệ có chút đau đầu, tình hình đột nhiên diễn biến phức tạp, không có cách nào nhanh chóng hữu hiệu truyền tin đôi bên, chỉ cần xử lý không thỏa đáng một chút, bên kia lập tức thành tín hiệu sai lầm, hậu quả khó lường: “Giờ đại tướng có thể dùng trong triều đều theo quan gia bắc chinh, lấy ai thay Thạch Thủ Tín đây?”
“Ngươi không phải rất tin tưởng Dương Nghiệp sao?”
“Ông ta là hàng tướng, để ông ta nắm quyền suất lĩnh chủ lực Đại Tống, e quan gia không đồng ý.”
“Phải rồi, ngươi an bài cho họ ra sao?” Hoa Nhị lại hỏi:
Lãnh Nghệ đang phiền lòng về vấn đề này, kể lại an bài của mình: “Nếu trước kia ta có thể trực tiếp bổ nhiệm họ, nhưng giờ không được rồi, hôm nay trong cuộc họp tướng lĩnh cao cấp, Triệu Nguyên Tá lỡ miệng nói hắn có binh phù quan gia cấp, đồng thời nói nếu ta có ý mưu phản, sẽ điều động cấm quân tiêu diệt ta ngay.”
Hoa Nhị hoảng sợ, song trấn định lại nói: “Quan gia bản tính đa nghi, có lẽ không chỉ đề phòng ngươi, không mưu phản thì hắn làm gì được ngươi.”
Lãnh Nghệ thở dài: “Khó nói lắm, nàng xem hôm nay hắn đã chống đối ta ra mặt, còn dùng lời lẽ xúc phạm ta công khai, một khi cái mầm nghi ngờ gieo vào lòng, cách nhìn nhận sự việc sẽ khác đi. Tất cả mọi hành vi của ta đều có thể bị coi là đang mưu phản.”
“Ngươi làm bao việc vì ông ta như thế, thực sự làm người ta nguội lạnh.” Hoa Nhị bất mãn, nàng là người rõ hơn ai hết Lãnh Nghệ vì Đại Tống này hao tâm tổn trí ra sao: ” Nếu thế chúng ta không thể ngồi yên chờ chết, phải có chuẩn bị một khi hắn sinh tâm tư méo mó.”
“Vốn ta không biết phải làm sao, nhưng giờ xem ý chỉ này ta có một chủ ý, nàng nghe xem nhé…”
Hai người thương lượng một hồi, Lãnh Nghệ không thể ở lại lâu, cáo từ rời đi. Hoa Nhị sau đó hạ chỉ đem Lũng Tây quốc công phủ vốn của Tiểu Chu hậu thưởng cho Dương gia làm nơi ở.
Đám Dương Nghiệp rất nhanh biết tin, vô cùng kinh ngạc cảm kích, cả nhà chuyển tới nhà mới, quốc công phủ vô cùng rộn lớn, còn lớn hơn cả nhà họ ở Bắc Hán. Tiểu Chu hậu đối diện với chuyện này vô cùng thản nhiên, giờ nàng coi mình là người Lãnh gia, không lưu luyến gì với nhà cũ nữa.
Lãnh Nghệ thì lập tức bắt tay vào điều tra Thạch Thủ Tín.
Khi đó ông ta rút ra hai doanh cấm quân, chỉ huy sứ hai doanh này đã bị bắt sống, người dầu tiên thẩm vấn là Từ Hầu.
“Rời thành phải có binh phù điều quân thì quan thủ thành mới cho đi, ai cấp ngươi binh phù?”
Từ Hậu cúi đầu không nói.
Lãnh Nghệ cười lạnh: “Đừng nghĩ ngươi không nói thì bản quan không tra ra được, chẳng lẽ ngươi còn chưa hiểu chuyện mình làm nghiêm trọng thế nào à? Tự ý điều quân, tội ngang mưu phản, mà mưu phản là tội liên quan tới cửu tộc, hôm nay ngươi im lặng, mai cả nhà ngươi bêu đầu ngoài chợ, đó là điều ngươi muốn chứ gì?”
Người Từ Hầu run lên: “Ti chức không biết, ti chức chỉ làm theo lệnh.”
“Ai?”
“Là đại hoàng tử, Triệu Nguyên Tá.”
“Thế à?” Lãnh Nghệ chấn động, nói vậy Triệu Nguyên Tá có trong tay binh phủ của cả mã quân và điện tiền thị vệ ti, hai trong tam nha rồi. Bề ngoài y chỉ hời hợt nói: ” Binh phù điều quân do xu mật viện giữ, phải căn cứ vào thánh chỉ mới cấp, hắn làm sao có được.”
“Chuyện này ti chức không biết, dù sao quân lệnh hạ xuống, bảo bọn ti chức xuất quân rời thành, sau đó nghe sự chỉ huy của Thạch Bảo Cát.”
“Thạch Bảo Cát điều các ngươi tới Tây Hạ, các ngươi không thấy đáng ngờ gì sao?”
“Không phải, đây là chỉ thị của hoàng tử Triệu Nguyên Tá.”
“Hắn là hoàng tử cũng không thể trực tiếp chỉ huy quân đội, ngươi thân là tướng lĩnh cấm quân, chẳng lẽ không rõ điều này?”
“Nhưng, nhưng…” Từ Hầu cắn chặt răng nói: ” Đại hoàng tử có thủ dụ của quan gia.”
Tới mức này Lãnh Nghệ không sao che giấu khiếp hãi trong lòng, đồng thời lòng nguội lạnh, thì ra Triệu Quang Nghĩa cho Triệu Nguyên Tá thánh chỉ để chỉ huy quân đội, điều này tương đương hắn mới thực sự là thống lĩnh tối cao của cấm quân, y bị gạt sang lề rồi.
Vậy hẳn không chỉ hai nha, mà binh phủ điều bộ quân cũng nằm trong tay hắn rồi.
“Đại nhân, chuyện này đại hoàng tử dặn, tuyệt đối không được nói với ai, đặc biệt là ngài… Xin đại nhân đừng nói ra, nếu không ti chức sẽ chết rất thảm.” Từ Hầu cầu khẩn:
Ta không nói thì ngươi cũng vẫn chết rất thảm, tuy vậy Lãnh Nghệ vỗ vai hắn trấn an: “Yên tâm, ngươi phụng lệnh hành sự thôi, ta không gây phiền phức cho ngươi làm gì, bản quan báo lên quan gia, nghe quan gia xử trí là được.”
Có sự thừa nhận của Từ Hầu, tiếp theo đó Lãnh Nghệ thẩm vấn chỉ huy sứ khác liền dễ dàng hơn nhiều, hắn cũng thừa nhận tương tự.
Người kế đến là Thạch Thủ Tín, ông ta vẫn cái bộ dạng nghe thiên mệnh, nào đâu còn chút hào khí nào trước kia.
“Ông nói dối! Ta tra ra rồi, người điều binh kỳ thực là đại hoàng tử của Triệu Nguyên Tá, hắn có binh phù lẫn mật chỉ của quan gia, nên điều binh khỏi thành giao Thạch Bảo Cát chỉ huy! Vì sao ông lại gánh tội cho hắn.” Lãnh Nghệ phủ đầu lập tức:
Thạch Thủ Tín cúi đầu: “Lãnh đại nhân đừng tra nữa, tội này ta gánh là được.”
Lãnh Nghệ mỉa mai: “Ông nghĩ mình trượng nghĩa lắm à, mắc bẫy khiến cả nhà bị liên lụy mà không biết, nực cười.”
Thạch Thủ Tín hơi ngẩng đầu.
“Ta biết ông nghĩ gì, ông cho rằng đây là ý của quan gia, quan gia muốn ông gánh tội, nên lòng ông nguội lạnh, đánh liều đúng không? Ta nói cho ông biết, quan gia hoàn toàn không biết gì hết, ông đúng là ngu xuẩn, quan gia ủy thác trọng trách không làm, lại làm chuyện hại mình, hại cả Đại Tống, ông là tội nhân thiên cổ.” Lãnh Nghệ cao giọng trút một loạt tội danh xuống đầu Thạch Thủ Tín: ” Sử gia nghìn đời sẽ phỉ nhổ ông, con cháu ông cũng nhổ vào mộ của ông… à sau chuyện này ông làm quái gì còn con cháu. Vậy mà ông còn ở đây làm ra vẻ người tử vì đạo gì chứ, hết sức nực cười”
Thạch Thủ Tín phát run, ông ta không biết mình làm gì mà phải gánh chịu những lời ấy, mặt trợn tròn: “Ngươi nói gì?”