Phần 558: Tình thế khó khăn
Triệu Nguyên Tá có tật giật mình, đúng là Triệu Quang Nghĩa có gửi mật chỉ nhắc hắn chuyện này, nếu nói đùa đã đành, nhưng vì hắn nói thật, đâm ra sợ để lộ. Nhìn Lãnh Nghệ sắc mặt như thường, không giống nhìn ra hàm nghĩa trong đó, thầm thở phào: “Ý ta nói, ta quen thuộc với quan binh trước kia của điện tiền ti, không hiểu người mới đề bạt. Vì tiện thống lĩnh, ta muốn dùng người cũ, dù sao Lãnh đại nhân chỉ có chức quyền ở Kim Minh Trì, nơi khác không dùng. Vì thế lệnh bổ nhiệm tương quan của ngươi ở Kim Minh Trì thì bản vương thừa nhận. Nhưng bản vương thao luyện quân thì không liên quan. Chúng ta chia hai đầu quản, không liên quan tới nhau.”
Kỳ thực đối với điện tiền ti một phần theo Triệu Quang Nghĩa bắc chinh, một phần ở lại là đám kiêu binh kiêu tướng rất khó gặm, Lãnh Nghệ chưa dám cải tạo lại, nên lời này của Triệu Nguyên Tá hòa vốn thôi, vốn ở đó mọi thứ như cũ mà.
Giờ biết Triệu Quang Nghĩa đề phòng mình, Lãnh Nghệ có quyết định khác: “Hoàng tử điện hạ là quan thống binh điện tiền ti, đương nhiên thần không phản đối.”
Triệu Nguyên Tá như đánh thắng trận, cực kỳ đắc ý, lớn tiếng nói kế hoạch thao luyện, muốn rèn ra đội hùng sư bất bại ra sao, nhưng lời trẻ con, ai nghe lọt tai được.
Lát sau Lãnh Nghệ tuyên bố giải tán, vào hoàng cung.
Dương Nghiệp mang theo thư ủy nhiệm dẫn bảy đứa con tới Kim Minh Trì nhậm chức tức thì. Trên đường đi, tới đoạn rừng vắng không người, Dương Duyên Chiêu mới nói với cha mình về chuyện hôm nay: “Lãnh thống lĩnh là người có khí phách dám làm, lại coi trọng chúng ta, theo thượng ti như thế mới có thể làm việc lớn.”
Dương Nghiệp gật đầu: “Đúng vậy, Lãnh đại nhân quả thực là người dám nghĩ dám làm. Có điều tình thế Lãnh thống lĩnh không lạc quan, ta xem trong cấm quân, ngài ấy chưa có người của mình.”
Dương Thất Lang vẫn để bụng câu nói kia của Triệu Nguyên Tá, lòng rất tức giận: “Tên hoàng tử nhãi nhép đó thật ngu xuẩn, nhưng con sợ sau này hắn đối phó với nhà ta.”
Dương Đại Lang nói: “Chúng ta vốn là hàng tướng, bị người ta khinh khi cũng là khó tránh khỏi, bây giờ giúp Lãnh thống lĩnh cũng chính là tự giúp mình đó.”
Đám nhị lang đều tán đồng, bọn họ bây giờ với Lãnh Nghệ đã là người cùng thuyền cùng vinh cùng nhục rồi.
Dương Duyên Chiêu lại lắc đầu, trầm giọng nói: “Có giúp được hay không còn quá sớm để nói, Lãnh đại nhân đối diện với sự bất tín nhiệm của quan gia, âm mưu của hoàng tử. Chúng ta muốn giúp Lãnh đại nhân phải hết sức cẩn thận, đừng để giúp ngài ấy lại thành hại ngài ấy. Trước hết đừng nên tự ý chủ trương, Lãnh đại nhân là người không tầm thường, khi nào cần tới chúng ta, ắt sẽ lên tiếng.”
Tất cả gật đầu, quyết định sẽ làm như thế.
Phía bên này người Dương gia thảo luận cách giúp Lãnh Nghệ, phía kia Lãnh Nghệ bái kiến Hoa Nhị.
Lần này là chính thức tấu báo quá trình tuần thị cùng chuyện đám Thạch Thủ Tín, Lãnh Nghệ ăn mặc chính thức, cầu kiến chính thức, nên nơi gặp Hoa Nhị là đại điện nơi nàng thường nghe bách quan báo cáo.
“Vi thần thỉnh an…”
Lãnh Nghệ vừa định quỳ xuống thỉnh an thì Hoa Nhị đã cắt lời: “Ái khanh miễn lễ, bản cung nghe nói khanh trên đường đi khanh gặp phải thích khách, lại bị phản quân bao vây, thực sự không sao chứ?”
Nói xong vén mép váy hoàng kim phụng, rời bàn đi xuống.
Lãnh Nghệ ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt diễm lệ cao quý, vẻ quan tâm lo lắng lộ hết ra ngoài, lo cho y, chứ không phải là vì cái mặt nạ kia, nàng có vẻ gầy đi, cái cằm cũng nhọn hơn, thiếu đi chút mạnh mẽ, thêm vào vài phần nữ tính yếu mềm càng nàng lay động long người hơn bội phần.
“Làm hoàng hậu lo lắng là lỗi của vi thần.” Lãnh Nghệ có chút kích động, xem ra công sức bao lâu của y có hiệu quả, khom người thi lễ:
“Không cần câu nệ, khanh đường xa mỏi mệt rồi, người đâu ban ngồi.” Hoa Nhị phất tay:
Cung nữ mang ghế lên xong thì Hoa Nhị lệnh cho tất cả lui ra, canh gác bên ngoài, bất kỳ ai cũng không được phép tới gần nghe trộm cơ mật quốc gia, nếu không chém.
Thế là trong đại điện Phúc Ninh cung chỉ còn lại một đôi cô nam quả nữ.
Cung nữ thái giám vừa lui xuống, Lãnh Nghệ dù không mang mặt nạ Mạnh Sưởng vẫn hết sức tự nhiên nắm lấy tay Hoa Nhị khẽ vuốt ve, khuôn mặt diễm lệ của Hoa Nhị hơi ngần ngừ, nhưng không rụt tay lại.
Một bàn tay ấm áp đó như truyền hơi ấm trái tim đang dần giá lạnh của nàng, khiến nàng có cảm giác được yêu thương, được quan tâm, trong lòng hết sức dễ chịu.
Tiểu biệt thắng tân hôn, có lẽ vì xa cách lâu, có lẽ vì quen với từng cử chỉ lời nói của Lãnh Nghệ, nên y không đeo mặt nạ nàng vẫn như thấy Mạnh Sưởng trước mặt, đương nhiên mức độ nồng nhiệt so với lúc y đeo mặt nạ không thể sánh bằng: “Ngươi không tới, ta cũng phái người tìm ngươi.”
Đây là cơ hội để Lãnh Nghệ đem hai thân phận của mình hòa làm một, cố ý nói: “Nhớ ta vậy sao?”
Hoa Nhị chưa quen thân thiết với Lãnh Nghệ ở bộ dạng này, có chút né tránh: “Có một việc lớn phải thương lượng với ngươi.”
Lãnh Nghệ biết dục tốc bất đạt, nên không vội vàng tiến tới: “Chuyện gì thế?”
Hoa Nhị đi về bàn lấy một bản quân tình, đưa Lãnh Nghệ: “Đây là quân tình khẩn cấp ta thu được hôm qua.”
Lãnh Nghệ xem rất nhanh, Triệu Quang Nghĩa dẫn 20 vạn sương quân đã tiến vào nước Liêu, đột phá Trác Châu, đang tiến đến U Châu (nay Bắc Kinh). Dọc đường không gặp quá nhiều phản kháng, hạ được U Châu trong nay mai. Nhưng có tin viện binh quân Liêu đang tới tăng viện, bởi thế lệnh cho Hoa Nhị phái Tào Bân và Thạch Thủ Tín chia quân hai người, bí mật tập kết ở một dải Dịch Châu, chuẩn bị tiếp ứng Triệu Quang Nghĩa rút, lui, đánh bọc sườn truy binh nước Liêu.
“Nàng đã nói với Thạch Thủ Tín chưa?”
Hoa Nhị lắc đầu: “Ta chưa nói, ngươi tính thế nào đây, tru di cửu tộc của ông ta sao?”
Lãnh Nghệ trầm tư: “Việc buôn lậu thì không tới mức đó, nhưng Thạch Thủ Tín tự ý điều động cấm quân cho nhi tử buôn lậu, ta cứ cảm giác không giống con người ông ta. Ông ta hẳn không biết nhi tử thông đồng với địch mưu phản, cho nên ông ta thừa nhận hẳn có vấn đề. Chẳng lẽ ông ta nhận tội thay ai?”
“Thạch Thủ Tín rốt cuộc là khai quốc nguyên lão, quan gia kỳ vọng cao, chuẩn bị để ông ta cầm quân phối hợp sách lược dụ địch. Vào lúc quan trọng thế này cứ làm rõ hẵng tính, ta thấy thận trọng là hơn.” Hoa Nhị lo âu nói: