Phần 555: Không còn gì để nói
Lãnh Nghệ nghe được lời thừa nhận của Tiểu Chu hậu, cúi đầu xuống dùng trán khẽ chạm vào trán nàng, mũi chạm mũi nàng, rồi chạm vào đôi môi đỏ mọng mềm mại của nàng, cảm giác ngọt ngào ấm áp đó thật khiến người ta ngất ngây.
Thân thể Tiểu Chu hậu không ngừng run rẩy, cả người như không còn chút sức lực dựa hẳn vào trong lòng Lãnh Nghệ, tựa như tiểu cô nương nhận nụ hôn đầu đời…
Lãnh Nghệ không phải tham luyến dung mạo của nàng mà đưa ra mong muốn ấy, trong đó phần lớn là thương cảm cho số phận của nàng, một phần áy náy, bi kịch của nàng ở góc độ nào đó có nguyên nhân do y. Lý Dục chết rồi, nàng không còn chỗ ký gửi tinh thần nữa, dù lần này ra ngoài giúp nàng khuây khỏa phần nào, nhưng trở về rồi, e nàng dần héo mòn trong cô độc, cái y cho nàng là một ngôi nhà để về, một hy vọng để sống.
Hồi lâu sau hai người mới tách nhau ra, Tiểu Chu hậu vẫn nép trong lòng y: “Nghệ ca, có câu này của huynh là muội thấy đủ rồi, muội biết trong tim huynh có muội, muội không mong gì hơn nữa…”
“Suỵt, đừng nói mấy thứ ngốc nghếch.” Lãnh Nghệ ngăn không cho nàng nói tiếp, vuốt ve mái tóc mượt mà: ” Muội phải tin ta, ta có cách đối phó với ông ấy, muội chịu khổ nhiều rồi, từ nay về sau, ta không để muội chịu thêm chút ủy khuất nào nữa, dù là hoàng đế cũng không được.”
Tiểu Chu hậu hết sức kinh ngạc, nàng có thể nhận ra, Lãnh Nghệ không nói cho có, mà y có vẻ thực sự có tính toán, đối diện với vẻ mặt kiên định ấy, không hiểu sao, nàng yên tâm dân, chủ động tìm môi y: “Chỉ cần theo huynh cả đời, muội sẵn sàng trả bất kỳ giá nào.”
Chuyện này vô cùng nghiêm trọng, đội ngũ nhanh chóng lên đường, trên đường đi, tín sứ phái đi liên hồi, Lãnh Nghệ như lúc tới, không vào thành trì, đóng trại nơi hoang dã, không tiếp nhận quan viên địa phương tới ùy lạo, quân kỷ nghiêm ngặt, không một giây phút lơi lỏng, lúc nào cũng sẵn sàng chiến đấu.
Dù Lãnh Nghệ cố gắng phong tỏa tin tức tránh bứt dây động rừng, nhưng truyện lớn thế này khó giấu kín, huống hồ phe cánh của đám người này còn ở ngoài kia, khi tin tức bất lợi truyền về là chúng đoán ra phần nào. Trên triều có kẻ lớn tiếng đàn hặc y lạm quyền, tự tung tự tác, cần ngay lập tức trừ bỏ mọi chức vụ, bắt về trị tội. Có người nói y dẫn quân binh địa phương tới kinh thành là có ý đồ phản nghịch, tuyệt đối không cho y toại nguyện.
Tín sứ tới quân doanh cầu kiến không ngớt, trừ tín sứ do triều đình phái ra, còn lại Lãnh Nghệ đều đuổi đi, thậm chí có ông già tóc bạc, hồng nho đương thế tới cầu kiến cũng vô ích.
Xung quanh đội ngũ có không biết bao nhiêu kẻ công khai bám theo, Lãnh Nghệ lờ hết, một mực đi thẳng tới kinh thành.
Trong thời gian này Lãnh Nghệ cũng nhận được tin, Triệu Quang Nghĩa đã công phá Thái Nguyên, Bắc Hán vương quy hàng, mục tiêu bắc phạt cuối cùng đã thành trước khi mùa đông tới. Chỉ là không rõ số phận người Dương gia tướng ra sao.
Rốt cuộc sau hơn nửa tháng, trong đủ thứ nhốn nháo, Lãnh Nghệ về tới kinh thành. Để quân đội ở lại bên ngoài 30 dặm, y sai người đưa Tiểu Chu hậu về nhà, đưa đám Thạch Bảo Cát tới đại lao thẩm hình viện. Bản thân không về nhà mà dẫn 200 cấm quân tinh nhuệ, tới thẳng nhà Thạch Thủ Tín, vây chặt bốn phía.
Chuyện này cần xử lý nhanh chóng.
Thạch Thủ Tín và Lỗ quốc trưởng công chúa xem xong lời khai của Thạch Bảo Cát, người muốn lặng đi, bọn họ nghe phong thanh rồi, nhưng chuyện còn tệ hơn dự đoán.
Lãnh Nghệ nhìn Thạch Thủ Tín, lạnh nhạt nói: “Thạch tướng quân, có chuyện ta cần xác nhận, binh sĩ Thạch Bảo Cát chỉ huy là cấm quân, mà trong thời gian ta không có nhà, cấm quân do ông thống lĩnh, ta hỏi đội cấm quân này từ đâu ra, sao hắn điều động được?”
Thạch Thủ Tín cúi đầu không nói.
Lỗ quốc công chúa khẩn thiết hỏi: “Lãnh thống lĩnh, rốt cuộc chuyện điều binh này nghiêm trọng tới đâu?”
Lãnh Nghệ trả lời ngắn gọn: “Không có thánh chỉ cùng binh phù, tự ý điều động cấm quân rời kinh sư, tru di cửu tộc.”
Lỗ quốc công chúa run rẩy, lần trước không có Lãnh Nghệ tha cho, Thạch gia đã chết sạch rồi, lần này còn qua nổi không?
Lãnh Nghệ nhìn Thạch Thủ Tín: “Thạch tướng quân có thể cho một lý do hợp lý không?”
Thạch Thủ Tín rốt cuộc lên tiếng: “Là ta đồng ý, không có binh phù.”
“Ngài thừa biết đây là tử tội liên lụy cửu tộc, sao vẫn cố phạm vào? Lý do là gì?”
“Không có gì để nói, làm sai phải gánh chịu, cứ theo vương pháp mà làm.”
Lãnh Nghệ không nhiều lời:
– Tốt, ta chỉ có quyền bắt ông, người nhà của ông thì ở nhà đợi thánh chỉ đi.
Lỗ quốc công chúa nổi giận, đập vỡ chén trà, chỉ mặt Thạch Thủ Tín: “Vì sao, vì sao ngươi làm thế, vì sao đem tính mạng cả nhà vào nguy hiểm?! Nói!”
Thạch Thủ Tín vẫn không nói không rằng.
Lãnh Nghệ đứng dậy: “Nhi tử của ông phái ba tên sát thủ là Tần Lĩnh Tam Sát tới hành thích ông và hoàng hậu nương nương, may mà gặp phải ta, bị ta phải người giết. Ông vẫn muốn bao che cho hắn à?”
Thạch Thủ Tín vẫn lắc đầu: “Ta không có gì để nói.”
Lãnh Nghệ nhìn ông ta hồi lâu, nói một chữ bắt rồi xoay người bỏ đi, sau đó điều động binh sĩ bao vây Thạch phủ không cho ai ra ngoài.
Tiếp đó y tới nhà Ngụy Hàm Tín và Vương Thừa Diễn, người hai nhà này góc khóc váng trời, xin y giờ cao đánh khẽ, rồi lấy vàng bạc ra hối lộ. Khi thấy mấy cách này đều không hiệu quả thì quay sang đe dọa y, bọn họ là hoàng tộc, đừng có quá đáng, ngày họ trở mình, giết Lãnh phủ gà chó không còn. Lãnh Nghệ nghe đe dọa này cười khẩy, chẳng thèm hỏi nguyên do gì nữa, nói tời đây thông báo, không phải trưng cầu ý kiến, đi ngay.
Y không thích bị đe dọa, mối nguy sẽ phải loại bỏ, dù chó gà nhà chúng cũng phải loại bỏ.
Xong xuôi hết mọi việc Lãnh Nghệ mới về nhà, đám Trác Xảo Nương vì Tiểu Chu hậu về nhà trước mà đã đứng ở cổng đón.
Khi đi hai thê tử của y tuy có thai, nhưng nhìn chưa ra, giờ về đã thấy rõ rồi, Lãnh Nghệ vui mừng vô cùng, chuyện không vui đều bị quét sạch, nếu không phải ở ngoài đường thì thân thiết với các nàng một phen.