Phần 554: Ước hẹn ba năm!
Lãnh Nghệ dẫn hơn 200 người xuất phát từ kinh thành, cho dù chẳng báo cho ai biết, nhưng mục tiêu lại quá rõ ràng, làm sao tránh tai mắt người khác? Nếu bảo y trông cậy cả vào 200 người đó thì quá ngây thơ. Trước đó Lãnh Nghệ xin Hoa Nhị điều Lý Kế Long tới Khánh Châu làm phòng ngự sứ, cùng 3000 mã quân. Bề ngoài là đề phòng quân Liêu xâm nhập, kỳ thực là đi đường vòng, đóng quân ở một dải Tần Châu, lúc nãy Lãnh Nghệ phóng tín hiệu là gọi họ tới, chứ không phải 200 hộ vệ kia.
“Bọn ta đầu hàng.” Viên tướng Tây Hạ quyết đoán ném ngay vũ khi đi, nếu Lãnh Nghệ không muốn gây lên chiến tranh giữa hai nước sẽ không giết người tùy tiện, nhưng nếu phản kháng là chết chắc:
Quân sĩ Tây Hạ thấy vậy ném hết vũ khí, xuống ngựa đứng ở một bên.
Bốn phương tám hướng đều là quân Tống, Thạch Bảo Cát biết đại thế đã mất, cũng ném vũ khí hô lên: “Lãnh thống lĩnh, nể tình phụ thân…”
“Câm mồm! Không được nhắc tới cha ngươi!” Lãnh Nghệ nổi giận: ” Lúc ngươi muốn giết ta sao không nhắc tới cha ngươi! Thứ bán nước, người đâu bắt toàn bộ lũ phản quân này, kẻ nào kháng cự giết không cần hỏi!”
Lý Kế Long vung đao, kỵ binh Đại Tống xông tới, có số ít còn cố chấp kháng cự, rất nhanh chỉ còn là vong hồn. Đám Thạch Bảo Cát, Ngụy Hàm Tín, Ngụy Hàm Dũng và Vương Thừa Diễn còn ôm chút hy vọng mình là hoàng thân quốc thích, thế lực không nhỏ, biết đâu còn chút sinh cơ, vì thế đồng loạt đầu hàng.
Tính cả đám người bị thương, vậy là tổng cộng có hơn nghìn tù binh.
Lãnh Nghệ lệnh Lý Kế Long: “Ngươi phái người chia ra thẩm vấn đám Thạch Bảo Cát, nếu chúng khai nhận không khớp nhau thì cứ chặt đầu luôn, đối với đám loạn thần tặc tử, không cần phải khách khí, không cần hỏi ý ta.”
Đám Thạch Bảo Cát nghe vậy sợ hãi, vốn định không khai, hoặc cãi cùn bịa lý do không nhận tội, nhưng nghe những lời đó liền biết, e mình không khai mà tên khác khai thì mình chết hồ đồ rồi.
Lãnh Nghệ không tham gia thẩm vấn, y bận rộn tổ chức người thu gom hàng hóa hai bên, sửa chữa xe ngựa, để đem vận chuyển về.
Lát sau Lý Kế Long mang lời khai đám Thạch Bảo Cát tới, cơ bản là giống nhau, hiển nhiên trước đó uy hiếp chặt đầu cùng việc y khéo léo đem mâu thuẫn chuyển thành chuyện nội bộ của chúng khiến không tên nào tin tên nào, đều khai hết.
Đám người này vậy mà ôm mộng làm hoàng đế? Đúng là hoang đường.
Sau đó quả đúng viên tướng Tây Hạ dự đoán, Lãnh Nghệ không giết họ, mà tước hết vũ khí rồi thả cho về. Chỉ áp giải quân Liêu và phản quân Tống về kinh thành.
Mọi chuyện đã kết thúc, vậy nhưng Tiểu Chu hậu chẳng có mấy vui vẻ, liền mấy ngày chỉ lặng lẽ đi theo sau Lãnh Nghệ. Còn Lãnh Nghệ bận rộn an bài đủ thứ chuyện, cho nên cũng không tiện nói gì với nàng.
Tới tối ba ngày hôm sau, đội ngũ đã đi sâu vào trong quốc thổ Đại Tống, nguy hiểm bị loại trừ. Đóng quân lại trong một sơn thôn nhỏ, ăn tối xong, lại đi tuần tra doanh trại, xác định mọi việc được an bài thỏa đáng. Lãnh Nghệ tới phòng Tiểu Chu hậu.
Tiểu Chu hậu không ngờ đêm hom khuya khoắt y bỗng tới phòng mình, nhất thời lúng túng, không biết nói gì, nhún eo thi lễ: “Nghệ ca ca, huynh tới có chuyện gì?”
Lãnh Nghệ tới trước mặt nàng: “Ta muốn hỏi ngày hôm đó lời muội nói trước khi lao vào tảng đá tự vẫn có phải thật không?”
Tiểu Chu hậu càng cuống: “Huynh hỏi cái đó làm gì?”
“Muội nói kiếp này chúng ta không thể làm phu thê, hẹn kiếp sau. Nhưng giờ chưa tới kiếp sau, ngày tháng của chúng ta vẫn còn dài, vậy còn có thể làm phu thê không?”
Sao có thể ngờ y lại hỏi thẳng như thế, Tiểu Chu hậu mặt đỏ dừ, quay đi.
Lãnh Nghệ mặt dày mày dạn truy hỏi: “Ta hỏi lúc này đúng là không hợp thời điểm, nhưng ta muốn biết suy nghĩ thật của muội, nếu đúng là muội nghĩ thế, ta còn chuẩn bị.”
Tiểu Chu hậu cả người run lên: “Huynh huynh muốn chuẩn bị gì?”
Lãnh Nghệ tới gần hơn, chỉ còn cách nàng nửa bước: “Ta muốn biết muội nói có thật không đã.”
Tiểu Chu hậu hoảng loạn, nàng không phải tiểu cô nương chưa hiểu sự đời, nhưng đối diện với cách bày tỏ tình cảm quá trực tiếp của Lãnh Nghệ, có chút tiếp thụ không nổi, quay người đi, giọng lí nhí nhỏ hơn cả muỗi kêu: “Muội nói luôn giữ lời.”
Lãnh Nghệ bước đến, ôm lấy nàng từ phía sau, Tiểu Chu hậu vùng vẫy, y càng ôm chặt, đầu cúi xuống ghé sát gò má đã nóng muốn cháy của nàng: “Ta nghĩ thế này, muội thấy có được không nhé?”
Tiểu Chu hậu vốn còn muốn chống cự, nghe thế đứng yên.
Lãnh Nghệ nói nhỏ: “Ba năm sau, đợi muội hết tang, ta cưới muội nhé, được không?”
Tiểu Chu hậu ngỡ ngàng, đây là chuyện nàng chưa từng ngờ tới, không những chẳng vui, thậm chí còn sợ hãi, hai hàng nước mắt còn ứa ra: “Huynh, huynh biết thân phận của muội… Quan gia, ông ấy không bỏ qua cho muội đâu… Huynh, huynh mà cưới muội, ông ấy sẽ hận huynh, không bỏ qua cho huynh…”
“Ta biết! Ta cũng rất sợ ông ấy. ” Lãnh Nghệ thừa nhận: ” Nhưng ta sẽ nghĩ cách.”
“Cách gì được chứ?” Tiểu Chu hậu cười thảm, thân là thần tử, còn làm được gì, cả thiên hạ này là của ông ta, trừ khi bọn họ rời bỏ Đại Tống đi thật xa, nhưng Lãnh Nghệ còn cả gia tộc lớn, còn cả sự nghiệp, nàng không thể vì bản thân mà ích kỷ:
“Chuyện đó muội để ta, muội chỉ cần trả lời, ba năm sau có chấp nhận làm thê tử ta không?” Lãnh Nghệ tiếp tục hỏi:
Tiểu Chu hậu sao không muốn cơ chứ, nhưng nàng không hiểu còn cách nào cởi được nút thắt này, cho rằng y không biết những việc ghê tởm Triệu Quang Nghĩa từng làm với mình, cho nên suy nghĩ quá đơn giản: “Nghệ ca ca, huynh không biết, quan gia, ông ta, ông ta…”
Nói tới đó nước mắt giàn giụa, thân thể này nhơ nhuốc rồi, sao xứng với huynh ấy.
Lãnh Nghệ xoay nàng lại, đối diện với mình: “Muội không cần nói, chuyện trước kia đã qua rồi, ta không quan tâm, nếu bỏ đi tất cả mọi chuyện, chỉ bằng tình cảm mà nói, muội chỉ cần trả lời ta một câu, ba năm sau chấp nhận gả cho ta không? Chuyện khác đợi chúng ta giải quyết vấn đề này xong hẵng tính.”
Tiểu Chu hậu cảm động nghẹn ngào, không nỡ nói dối làm y đau lòng, nói chắc chắn từng chữ: “Khi đó nếu huynh còn muốn cưới muội, muội theo huynh cả đời.”