Phần 553: Se sẻ ở sau
Viên tướng Liêu quan sát một lúc thấy binh sĩ bình thường khó phá tuyến phòng thủ của địch, quát lớn “tránh cho ta”, sau đó rút thanh đao nhìn qua còn tưởng là cái rìu ra: ” Bản tướng Da Luật Tà Chẩn, Hán cẩu ngươi chết dưới tay ta là vinh dự rồi.”
Lãnh Nghệ nghe cái tên này chấn động, đây là danh tướng nước Liêu, Lãnh Nghệ biết vì ở trận huyết chiến Nhạn Môn Quan, Dương Kế Nghiệp xưng vô địch trong Dương gia tướng, bị người này bắt sống! Hắn hô câu này không phải cuồng ngôn.
Nhưng chính vì câu này, nhất định phải giết hắn cho bằng được.
Đồ Du đại sư nhìn binh khí của người này liền biết sức hắn khỏe vô cùng, nếu là tình huống bình thường ông ta còn né tránh. Giờ thì không thể, vì mục tiêu của đối phương là Lãnh Nghệ, chỉ cần ông tránh đi, đòn tấn công sẽ nhắm thẳng vào y.
Vì thế không còn lựa chọn nào khác đành dùng trường kiếm như đao đỡ đòn. Ai dè vừa đỡ đã bị đại đao của đối phương chém gãy, tay tê dại vội lấy tề mi côn của đệ tử thay thế.
Da Luật Tả Chẩn hét “lần nữa”, đao bổ như Thái Sơn áp đỉnh, Đồ Du đại sư biết đỡ không được, chỉ có thể gạt. Vũ khí va chạm, Da Luật Tả Chẩn lùi lại sau hai bước còn bản thân ông hổ khẩu toạc ra, miệng phun máu, ngã bịch xuống đất.
Vòng vây đã hở, Da Luật Tả Chẩn không chậm trễ, bổ tới Lãnh Nghệ, hai đệ tử của Đồ Du đại sư liều mình cản đường bị hất văng.
Lãnh Nghệ biết không xong rồi, người này qua khỏe, đấu sức thì mình cũng không chịu nổi, khi hắn xông đến đẩy Tiểu Chu hậu sang bên, bản thân luống cuống ngã chổng vó. Da Luật Tả Chẩn chém hút, nhưng không coi ra gì cười ha hả: “Đúng là ngu xuẩn, chết đến nơi còn làm anh hùng cứu…”
Vừa nói tới đó thì ngưng bặt, vì Lãnh Nghệ trong lúc ngã xuống “vô tình” thế nào chân đá trúng hạ bộ của hắn, toàn thân như bị sét đánh, khựng ngay lại.
Đồ Du đại sư tuy bị ngã, nhưng chưa mất ý chí chiến đấu, vừa thấy cơ hội nào chịu bỏ qua, nhảy lên tay cầm kiếm gãy nhè gáy Gia Luẩn Tả Chẩn đâm xuống.
Da Luật Tả Chẩn đến lúc chết mắt vẫn nhìn chằm chằm Lãnh Nghệ không tin nổi, chỉ hắn mới biết một cước kia tuyệt đối không phải vô tình, mà vừa nhanh vừa mạnh mới có thể đá hắn gần như chết đứng như vậy.
Uỳnh! Cái xác to lớn đổ xuống, một khoảnh khắc sơ xuất đã phải trả giá bằng mạng sống.
Ngay cả Đồ Du đại sư cũng không hy vọng một mình ngăn cản được tên này, chi cầm chân đợi Vô Mi tới hỗ trợ, vậy mà chỉ khoảnh khắc tình thế thay đổi, quên cả nội thương, tay kiếm gãy, tay cầm côn, đánh lui hai tên quân Liêu định tới cứu chủ tướng, hét: “Bảo vệ đại lão gia.”
Tướng địch bị giết, đội hộ vệ sĩ khí gấp bội, lại đánh lui một đợt tiến quân nữa của địch.
Bên kia đám Thạch Bảo Cát bàng hoàng, ai mà ngờ đại tướng quân nước Liêu chết không minh bạch ở nơi này. Vương Thừa Diễn lại càng sợ tới cóng hết chân tay, hắn ta là người liên hệ với nước Liêu, giờ ăn nói thế nào, trong lúc hoảng loạn la hét: “Giết, giết hết chúng đi.”
Nhưng hiệu lệnh này ai nghe, quân Tống đánh cầm chừng, quân Liêu mất tướng chỉ huy, chỉ một số tên hung dữ nhân lao vào báo thù, còn lại chỉ đứng la hét bên ngoài.
“Còn đợi gì nữa, còn đợi gì nữa?” Thạch Bảo Cát nhìn ra tình thế hét với tên tướng Tây Hạ: ” Phóng tín hiệu, gọi hết người của ngươi tới đây.”
Đại tướng Tây Hạ phóng liền ra ba quả pháo hoa, nở bùng trên không.
Quả pháo này tai hại lắm, biết sắp có viện binh rồi, đám kia đang đánh càng không chịu liều mình nữa, chỉ vây kín đợi người tới, thành ra phía Lãnh Nghệ được nghỉ ngơi lấy sức.
Thế nhưng chẳng ai vui mừng được, vì lờ mờ đã nghe thấy tiếng sấm rền, hiển nhiên là có vô số kỵ binh đang tới, Thạch Bảo Cát đứng trên tảng đá nhìn nhúm người Lãnh Nghệ cười đắc thắng: “Các ngươi không còn cơ hội đầu hàng đâu, giao Trịnh Quốc phu nhân ra đây, tránh nàng chết trong loạn quân. Như thế các ngươi được chết toàn thây.”
Tiếng sấm rền muốn rung chuyển trời đất ngày một tới gần, lấn át mọi âm thanh ở hiện trường, âm thanh đó làm người ta tuyệt vọng rồi. Tiểu Chu hậu bình tĩnh đến lạ, không ngờ ôm Lãnh Nghệ, ngước mắt nhìn y đầy ôn nhu, vuốt vẻ gương mặt kiên nghị, nói ra điều nàng giấu trong lòng bấy lâu: “Nghệ ca, tình cảm của huynh, kiếp này muội không có gì báo đáp, nguyện kiếp sau làm phu thê.”
Nói rồi xoay người đi, lao về tảng đá lớn bọn họ dựa lưng chiến đấu, thà chết chứ không để rơi vào tay địch.
Ai ngờ đầu húc phải thứ mềm mềm, tiếp đó nghe thấy tiếng hự, ngẩng đầu lên không ngờ húc vào bụng Lãnh Nghệ, do nàng dùng toàn lực, Lãnh Nghệ không kịp vận kình, cũng lảo đảo.
Tiểu Chu hậu thảm thiết nói: “Để muội chết, huynh đột vây đi.”
“Đừng lo, chưa tới mức đó.” Lãnh Nghệ ôm lấy nàng, không để nàng làm bừa:
Viên tướng Tây Hạ chợt hoang mang, lần này hắn tới đây chỉ mang theo vài trăm người thôi, nhưng nghe âm thanh này, nhân số phải tới hàng nghìn, hỏi Thạch bảo Cát: “Ngươi còn bố trí kỵ binh ở gần đây à?”
“Không, nếu ta có thì đã…” Thạch Bảo Bát nói một nửa thì run giọng: ” Không phải người của ta.”
Tới rồi, tới rồi, đội kỵ binh kia rốt cuộc tới gần, nhìn cờ hiệu là quân Tống bay phấp phới trong gió, số lượng đúng là phải tới hơn nghìn, kể cả kỵ binh Tây Hạ tới nơi, thêm vào số binh tướng sót lại ở nơi này chưa đầy một nghìn, đánh làm sao được?
Hai quân Tống Liêu rúm ró vào một chỗ, Thạch Bảo Cát gấp giọng hô: “Lui về phía Tây Hạ.”
Vương Thừa Diễn cuống lên: “Hàng hóa thì sao?”
“Còn hàng gì nữa, để lại núi xanh, lo gì không có củi đốt, lui, lui!”
Nhưng muốn lui cũng không lui được nữa rồi, phía Tây Hạ cũng có kỵ binh quân Tống tràn tới, kỵ binh cứu viện của Tây Hạ bị truy đuổi phía sau đang chạy bán sống bán chết, lo thân chưa xong nói gì tới cứu viện. Viên tướng Tây Hạ vừa sợ vừa giận quát: “Các ngươi dám xâm nhập Tây Hạ, muốn khơi lên chiến tranh hay sao?”
Lãnh Nghệ cười ha hả: “Nực cười, quân Tây Hạ các ngươi lúc này đang đứng ở lãnh thổ nước nào?”
Viên tướng Tây Hạ cứng họng.
Đúng lúc này một chiến tướng tay cầm trường đao, râu dài như Quan Công, mắt lại như Trương Phi, chính là nguyên mã quân thị vệ ti đô chỉ huy Lý Kế Long, hô lớn: “Lãnh thống lĩnh, thuộc hạ đã tới, xin nghe hiệu lệnh.”