Phần 552: Bọ ngựa bắt ve
Dưới ánh đuốc, ánh kiếm loang loáng, đám xông lên trên cùng gần như chỉ chạm mặt là chết, hiệu suất giết người đó khiến những tên ở sau chùn bước không dám xông lên.
Viên tướng Liêu bước tới quát: “Các ngươi là ai?”
Một người trẻ tuổi tay cầm kiếm rướm máu lạnh lùng đáp: “Nói với các ngươi cũng không sao, bản nhân là Đại Tống thống lĩnh cấm quân, thẩm hình viện viện phán, Lãnh Nghệ.”
“Nói bậy, đừng tưởng ta chưa gặp Lãnh Nghệ, y trông không giống ngươi.” Thạch Bảo Cát cho rằng đối phương mạo danh làm giao động lòng quân của mình, quát: ” Ngươi là ai?”
Người trẻ tuổi đó lột mặt nạ, để lộ ra khuôn mặt không quá tuấn lãng, nhưng đường nét góc cạnh, rắn rỏi kiên nghị.
“Lãnh Nghệ!” Thạch Bảo Tín lảo đảo lùi lại, người này quả nhiên là cấp trên của hắn:
Lãnh Nghệ phóng pháo hoa đỏ gọi toàn bộ đội hộ vệ tới, nhưng chỉ có Vô Mi đạo trưởng vì lúc nào cũng lo cho an nguy của y nên bám sát ám hiệu trên đường tới kịp. Đội ngũ hộ vệ không linh hoạt như họ, cho nên chưa tới.
Bọn họ đều là người hành tẩu giang hồ, thủ đoạn cực nhiều, đối phương lại thiếu phòng bị, dễ dàng đột nhập vào hậu phương phá hoại.
Đáng tiếc duy nhất là do hành động không khớp, để đội xe bên Liêu loạn trước mới tạo thành chướng ngại vật khiến nhiều tên thoát chết.
Giả sử đàn ngựa điên kia lao qua quan ải không có vật cản gì thì lúc này e quân ba bên chết gần hết rồi.
Lãnh Nghệ nói vang sơn cốc: “Thạch Bảo Cát, cha ngươi là khai quốc nguyên huân, cùng nước Liêu chinh chiến nhiều năm, không ngờ nhi tử ông ta lại thông đồng với địch, bán chủ cầu vinh.”
Thạch Bảo Cát mặt lúc đỏ lúc trắng hét lên: “Người vì tiền mà chết, chim mà mồi mà vong, cái gì mà bán chủ chứ! Triệu Khuông giận cũng có phải là thứ tốt đẹp gì, vì lập uy mà giết huynh đệ kết bái Trịnh Ân, sau đó gặp báo ứng bị đệ đệ giết, đó là nhân quả luân hồi.”
“Triệu Quang Nghĩa càng khốn kiếp, gian dâm với hoàng tẩu, lại dùng quân phí đi xây dựng cái ao khốn kiếp, lấy cấm quân đào ao thay dân tráng. Lấy sương quân ốm yếu chinh chiến thay cấm quân hổ lang. Bao nhiêu người vì ông ta mà chết thảm sa trường, loại hoàng đế hồ đồ như vậy còn xứng cho người ta đi theo không? Chỉ có tên nịnh thần ngươi, vì lợi ích bản thân mà làm chó cho ông ta, ngươi mới là kẻ giúp hổ làm ác, trợ Trụ vi ngược.”
Lãnh Nghệ chỉ mặt quát: “Câm mồm, nếu ngươi không phục, giỏi lật đổ ông ta, ta còn trọng ngươi là hảo hán. Giờ ngươi đang làm cái gì? Dù ngươi lấp liếm thế nào cũng không thoát được tội tư thông với địch, tàn hại đồng bào đâu. Ngươi quỳ xuống hàng hay để bản quan chém chết.”
“Đúng là chuyện nực cười nhất trên đời.” Thạch Bảo Cát cười gập bụng: ” Các ngươi dùng thủ đoạn vô sỉ làm tử thương không ít người của bọn ta. Có điều giờ bọn ta vấn còn tới vài trăm, bằng vào mười mấy người các ngươi còn muốn châu chấu đá xe à? Ngươi mau quỳ xuống mới đúng.”
Lãnh Nghệ quay sang Đồ Du đại sư, ông ta liền rút cái ống ra, chỉ lên không, bắn ra một quả pháo hoa xanh lam.
Không ngờ đám Thạch Bảo Cát nhìn nhau rồi cười phá lên. Ngụy Hàm Tín là cười dữ nhất, cười chảy nước mắt: “Té ra là định gọi đội hộ vệ của ngươi, bảo sao dám lớn lối. Ha ha ha, cho ngươi biết bọn chúng bị người của ta bao vây cách đây 30 dặm, lúc này e bị giết sạch rồi.”
Thạch Bảo Cát vỗ vai người trung niên bên cạnh: “Ta cho ngươi chết khỏi hồ đồ, vị này là Vị Châu đô bộ thự Vương Thừa Diễn, chính ông ấy phát hiện và bao vây quân của ngươi đó.”
Con ngươi Lãnh Nghệ co lại: “Phò mã của Khánh Trường công chúa.”
“Không sai, là kẻ hèn này.” Vương Thừa Diễn tiêu sái phủi tay áo:
Lãnh Nghệ gật gù: “Tốt lắm, Vương Thừa Diễn, Thạch Bảo Cát, Ngụy Hàm Tín, ba tên phò mã cùng bán đứng lão trượng nhân, xem ra không phải chỉ là tham tài đâu, các ngươi hẳn định tạo phản rồi.”
“Coi như ngươi thông minh, song muộn rồi.” Vương Thừa Diễn mỉm cười: ” Vài đồng tiền buôn lậu mà đáng để bọn ta mạo hiểm vận chuyển quân khí à, quá coi thường bọn ta đấy.”
“Ngu xuẩn, câu kết với giặc ngoài đoạt hoàng vị, rốt cuộc chỉ chuốc trái đắng mà thôi.” Lãnh Nghệ không ngờ đám người này ngu ngốc đến thế, y chẳng cho rằng đây là hậu quả do việc mình cố tình xúi bẩy Triệu Quang Nghĩa xây dựng Kim Minh Trì mà ra, đơn giản, nấm độc không đổi đốm, bọn chúng chỉ bao biện cho hành động của mình mà thôi:
“Bọn ta chuốc lấy cái gì thì ngươi cũng không sống được tới lúc mà nhìn thấy đâu. Hơn nữa nếu nói tới ngu xuẩn, thì kẻ đó phải là ngươi mới đúng…” Vương Thừa Diễn cho rằng phe mình đã thắng chắc rồi, Lãnh Nghệ không còn cơ hội trở mình nã, ánh mắt nhìn sang Tiểu Chu hậu bên cạnh Lãnh Nghệ tặc lưỡi thèm thuồng: ” Ha ha ha, chắc ngươi không ngờ ở đây có người nhận ra Trịnh Quốc phu nhân đúng không, có người nhìn thấy nàng theo hộ vệ của ngươi xuất hiện ở cổng thành, còn đánh nhau với binh sĩ trông thành nữa.”
“Dung mạo khuynh quốc khuynh thành của nàng đi đến đâu cũng hào quang vạn trượng, muốn giấu cũng không được, đó là chiêu bài của ngươi, bọn ta biết nàng ở kinh thành theo ngươi ra ngoài. Ngươi lén lén lút lút, nhưng lại để nàng công khai lộ diện, thế chẳng khác nào khua chiêng gióng trống tuyên truyền ngươi đã tới, thực sự là ngu không tài nào tả nổi.”
Thách Bảo Cát cười rùng rợn: “Trịnh Quốc phu nhân là của ta, không ai được tranh hết.”
Vương Thừa Diễn mỉm cười, không tiếp lời, hắn cũng đang có ý đó, lúc ấy mỹ nhân về tay ai thì hậu xét.
Tiểu Chu hậu không ngờ vì mình xảy ra đại họa này, mặt sầu thảm, khẽ cắn môi nói: “Xin lỗi, tại muội cố chấp nhất quyết muốn theo huynh, làm liên lụy huynh rồi.”
Lãnh Nghệ mỉm cười vỗ vai nàng: “Đừng lo, bằng vào mấy người bọn chúng không làm gì được chúng ta.”
Vương Thừa Diễn gằn giọng: “Chết tới nơi rồi còn thích làm ra vẻ anh hùng, thật nực cười.”
Viên tướng Liêu lớn tiếng nói: “Đừng thừa lời với bọn chúng, giết đi còn vận chuyển hàng.”
Quân hai bên kéo tới, hơn ba trăm vây lấy mười mấy người Lãnh Nghệ, chuẩn bị xung trận giết một lượt.
Đội hộ vệ xếp thành vòng tròn bảo vệ Lãnh Nghệ và Tiểu Chu hậu ở giữa, một mặt là tảng đá lớn, hạn chế không để họ bị giáp công hai đường, chỗ nảy là đoạn chật hẹp nhất ở hẻm núi, ưu thế đối phương nhất thời không thể hiện được. Kỳ thực chủ yếu binh sĩ Liêu còn hung hăng, quân Tống nghe nói đại thống lĩnh tới chùn tay rồi, thành ra đáng lẽ là đội ngũ chặt chẽ, thành rời rạc, đối diện với cao thủ võ lâm như đám Đồ Du, Vô Mi, chỉ đi mà không có về.