Phần 549: Lấy tiền mở đường
Phía bên kia, Lão Tam vẫn đang “ha ha, ta nhìn thấy nàng rồi” để dọa Tiểu Chu hậu sợ hãi chạy ra. Đột nhiên sau lưng hắn có giọng lạnh băng: ” Tìm ra chưa?”
Giọng này không phải đại ca, Lão Tam không quay đầu mà trở tay chém ra sau, nhưng trường kiếm không chém xuống chỗ hắn muốn, mà lại bay lên không.
Cùng lúc đó hắn cảm thụ được cơn đau nhói tim, thì ra cánh tay của mình đã bị người ta chém đứt. Hắn muốn lui, nhưng chân trái không nghe sai bảo nữa, người mất đi chỗ chống, ngã lăn ra đất.
Lãnh Nghệ thong thả đi tới ngồi xuống: “Thương thế này của ngươi không băng bó thì tối đa cầm cự được một tuần trà. Thế nên trả lời ngay, ai sai các ngươi tới?”
“Lưu đô đầu ạ, hắn muốn mang đều phu thê hai vị về.” Lão Tam rối rít đáp, hắn chỉ là dân giang hồ, không phải người của Lưu đô đầu chẳng việc gì giữ bí mật hộ:
“Các ngươi là ai?”
“Dạ, Tần Lũng Tam Sát.”
Lãnh Nghệ ồ một tiếng, y cũng thường trò chuyện giang hồ với Bạch Hồng, nghe nàng nói ba tên này là nhân vật nổi danh trong giới hắc đạo, là ba huynh đệ, võ công cao, phối hợp với nhau càng tinh diệu. Nếu để nàng đánh với cả ba huynh đệ họ thì chết chắc chứ không nghi ngờ.
May y đánh lén giết một tên rồi, nếu không hôm nay lành ít dữ nhiều.
“Tần Lũng Tam Sát, làm ác vô số, chết đi.”
Lão Tam kinh hoàng hét lên: “Hảo hán tha mạng, ta có tin tức nói với ngài, à không mua lấy mạng ta. Ngươi, ngươi là cấm quân Thẩm hình viện đúng không, đây là tin cực kỳ quan trọng với ngươi.”
“Nói thử xem.”
“Trị thương cho ta trước.”
“À vậy sao, ngươi nghĩ có thời gian để mặc cả với ta thì tùy tiện.” Lãnh Nghệ dửng dưng: ” Dù sao chỉ là một tin tức, ta không nghe cũng có chết đâu.”
Lão Tam đã thấy mắt tối dần, biết thời gian của mình không còn nhiều nữa, không nói nhanh chỉ sợ chết không nghi nữa: “Thạch Bảo Cát ủy thác ba huynh đệ ta lên kinh thành giết cha hắn, giá 200 lượng hoàng kim, giết Khai Bảo hoàng hậu già 500 lượng hoàng kim. Bọn ta đang chuẩn bị lên đường thì Lưu đô đầu bảo ta đi giết ngươi, ta thuận tiện nhận luôn.”
Lãnh Nghệ chấn kinh không nhỏ, giết hai người đó ích gì cho Thạch Bảo Cát chứ? Xem ra sau lưng hắn còn có người nữa. Đồng thời cũng tò mò: “Thế giết phu thê ta bao tiền?”
“100 Lượng.” Lão Tam ấp úng:
“100 Lượng hoàng kim thôi sao?” Lãnh Nghệ hơi bực, y giết Đồ bang chủ của thuyền bang còn được Bạch Hồng trả 500 lượng hoàng kim kìa:
“Là 100 lượng bạc.” Lão Tam nói nốt:
“Con mẹ nó!” Lãnh Nghệ chửi om sòm, tiện tay giết luôn Lão Tam, cái mạng mình vậy mà có 100 lượng bạc, càng nghĩ càng tức, đi về xe, ném xác Lão Đại Lão Nhị vào bụi cỏ bên đường. Vỗ vỗ ván thùng xe: ” Nàng ra đi, an toàn rồi.”
Chỉ nghe lạch cạch, Tiểu Chu Hậu ở ngăn ngầm của xe ngựa chui ra, vùng biên cương này nguy hiểm, đánh xe đường xa có bố trí thủ đoạn an toàn có không có gì lạ: “Phu quân, chàng bị thương rồi.”
Dù là nơi không có ai, nàng vẫn dùng cách xưng hô giả mạo.
Lãnh Nghệ kéo tay áo lên, cánh tay có vết chém không sâu, ngoài ra nơi khác là máu địch, y băng bó cầm máu thay bộ y phục mới lên đường.
Đi không xa thì gặp ba con ngựa buộc ở bên đường, hiển nhiên là ngựa ba tên thích khách. Tiền xe và tiền ngựa đã trả cho hai cha con kia rồi, buộc xe vào thân cây, hai cha con kia nếu tìm được tới đây thì lãi lớn. Sau đó bọn họ chọn hai con ngựa khỏe mạnh, mỗi người cưỡi một con tiếp tục lên đường.
Tần Châu nằm ở nơi giao nhau giữa Tây Hạ và Thổ Phồn, vì thế người qua lại vô cùng tấp nập, trên đường thấy nhiều nhất là đoàn buôn lớn tới cả trăm con ngựa hoặc lạc đà, dù là gần tới thành, ánh mắt người trong đoàn vẫn cảnh giác với người lạ tới gần họ.
Ở đây gần như nam nữ đều biết cưỡi ngựa, người Hán có vẻ ít hơn người nơi khác, nhìn đâu cũng thấy người mặc áo da thú, người đeo vũ khí.
Nhập thành tương đối dễ dàng, nộp tiền là qua, tất nhiên muốn xuất quan đi tiếp không dễ mà người trong thành đi về phía Đại Tống bị kiểm tra.
Lãnh Nghệ không có tâm tình thưởng thức phong cảnh, hỏi đường tới Ngụy Ký diêm hành, tới quầy chắp tay với hỏa kế: “Xin hỏi Lão Cam Đầu chưởng quầy có nhà không?”
Hỏa Kế thấy y ăn mặc sang trọng, khí thế tỏa ra không phải người thường, vội đi từ sau quầy ra chắp tay: “Xin hỏi hai vị là?”
“Ta là đồng hương Hắc Sa Đầu, tìm Lão Cam Đầu có chút chuyện.”
“Vâng, ngài đợi một chút, tiểu nhân đi tìm.”
Tuy Hắc Sa Đầu chết rồi, nhưng Lãnh Nghệ tin, một tên bảo tiêu bình thường như thế, tin tức chẳng truyền nhanh tới Tần Châu, y phải tranh thủ.
Lát sau có lão giả râu dê gầy còm đi ra, đánh giá Lãnh Nghệ một lượt, chắp tay hỏi: “Bỉ nhân chính là Lão Cam Đầu, xin hỏi các hạ là…”
“Tại hạ họ Tống, là hảo hữu của Hắc Sa Đầu, tới Tần có việc, huynh ấy trượng nghĩa giới thiệu bảo ta tới Tần Châu bái kiến ngài.” Lãnh Nghệ lấy ra nhẫn ngọc đeo ngón cái: ” Đây là tín vật của huynh ấy.”
Lão Cam Đầu xem kỹ cái nhẫn, là cái năm xưa ông ta tặng cho Hắc Sa Đầu, có thể thấy Hắc Sa Đầu coi trọng người này, hẳn không phải bằng hữu bình thường, đưa tay làm động tác mời: “Mời vào trong nói chuyện.”
Ba người đi vào hoa sảnh hậu viện, nơi này cũng có cây có hoa, có giả sơn ao nước, nhưng mà có phần gần gũi với thiên nhiên hơn, không đậm dấu ấn con người như ở kinh thành.
Đợi phó tòng dâng trà lên rồi lui ra, Lãnh Nghệ vuốt râu ngần ngừ: “Thật không dám giấu lão ca, ta phạm ít tội, cho nên muốn dẫn chuyết kinh tới Tây Hạ mưu sinh, nghe Hắc Sa Đầu nói, lão ca có chút qua lại, nên muốn xin lão ca chỉ cho một con đường sáng.”
Lão Cam Đầu trầm tư: “Xem ra huynh đệ gặp chuyện không nhỏ nhỉ?”
“Vâng, nếu không ai muốn đi xa thế?”
“Nhưng đi không dễ, biên cảnh tra nghiêm lắm đấy, ài…”
Lãnh Nghệ hiểu ý, nhìn Tiểu Chu hậu, nàng lấy một cái hộp gấm ra đặt trên trà kỳ: “Đây là chút ít lòng thành, khi nào phu thê ta đi được rồi, thế nào cũng có đáp tạ.”
Lão Cam Đầu mở hộp ra, trên đó là cái vòng trân châu, viên nào viên ấy tròn trịa sáng bóng, nhìn là biết ngay giá trị không tầm thường, thái độ tích cực hơn hẳn: “Thực ra không cần khách khí như vậy, nếu đã là bằng hữu Hắc Sa Đầu thì cũng là bằng hữu của ta, có khó khăn gì ta tất nhiên sẽ giúp. Tạm thời cứ ở lại Tần Châu đi, ta sẽ liên lạc người, an bài.”
“Đa tạ.” Lãnh Nghệ chắp tay nói nhỏ,” Hắc Sa Đầu nói, sắp tới có đợt hàng đi Tây Hạ, còn có binh sĩ hộ vệ, không biết lão ca giúp đi cùng được không?”
Lão Cam Đầu nghiêm mặt cảnh giác: “Cái đó mà hắn cũng nói sao?”
Lãnh Nghệ cười khổ: “Thì đó, rắc rối của ta không phải nhỏ, sau khi Hắc Sa Đầu nghe ta kể liền nói, chỉ có trà trộn vào quân đội mới đi được qua quan ải, cách khác khó thông.”
Lão Cam Đầu mặt giãn ra: “Ra thế, nhưng mà đội xe đó xuất phát hôm trước, các ngươi không kịp rồi.”
“Thế thì phải làm sao, lão ca, mong huynh nghĩ cách cho, chứ nếu không phu thê ta e là khó ở Tần Châu này, sẽ có kẻ tìm đến. Phải tính đường khác…” Lãnh Nghệ lại cắn răng gật đầu với Tiểu Chu hậu:
Tiểu Chu hậu đắn đó mãi mới lấy ra cái bọc nhỏ, gói ghém cẩn thận, mở ra là viên lục bảo thạch to như ngón cái, tỏa hào quang nhu hòa.
Cái này giá trị khó đong đếm, Lão Cam Đầu không định giá được, gian nan nuốt nước bọt: “Thế này… Ài, được, ta an bài ngươi đuổi theo đội xe, đợi một chút…”