Phần 547: Đánh nhau ở cổng thành
Bên cạnh một binh sĩ béo kéo tên vừa rút đao lại, ngăn cản hắn ra tay, vì tên béo nhìn thấy bách tính xung quanh nhìn chúng với ánh mắt phẫn nộ, người dân ở đây hung hãn lắm, chẳng may một vài kẻ “trượng nghĩa” nào đó dám xông vào bênh vực, bọn họ không sợ, nhưng to chuyện lên sẽ rầy rà.
Tên rút đao khẽ gật đầu, tay rời chuôi đao.
Lãnh Nghệ biết ngay là bọn chúng sắp giở trò xấu rồi, kéo tay Tiểu Chu hậu lại nhỏ giọng nói vài câu căn dặn trước.
Tên béo cầm bức tranh lên vờ vịt so sánh với Lãnh Nghệ, nhìn lên nhìn xuống: “Ta thấy ngươi rất giống đào phạm, bắt!”
Biết ngay mà, Lãnh Nghệ tóm lấy cổ tay hắn định vươn ra đá một phát vào hạ bộ, tên binh sĩ béo gục ngay tức thì, không kịp kêu lấy một tiếng.
Bách tính xung quanh không ít người vỗ tay khen hay, đám binh sĩ này thường ngày hoành hành ngang ngược, họ chướng mắt lâu rồi, không mấy khi có người dám chống lại chúng.
Tên còn lại nào ngờ một bách tính dám ra tay với quan binh, rút đao ra chỉ Lãnh Nghệ: “Quỳ xuống, nếu không ta chém chết ngươi.”
Nào ngờ vừa mới quát thì đối phương áp sát như gió lốc, chỉ thấy cổ tay đau nhói, tay buông ra, đao đã vào tay đối phương. Lãnh Nghệ tay cầm đao, xoay chuôi đao, đập vào đầu cổ tay, đầu gối tên binh sĩ, làm hắn nhảy cẫng lên la hét.
Bách tính cười nghiêng ngả, cũng có một số tốt bụng xúi y chạy mau, nếu không sẽ gặp họa.
Những tên binh sĩ khác trông cổng thành thấy bên này phát sinh biến cố thì chạy tới, cầm đầu là hai tên áp quan, tổng cộng 10 người, trừ hai tên đang nằm đo đất là còn tám. Một tên chĩa đao vào Lãnh Nghệ: “Dám kháng cự bắt giữ, nếu không muốn chết thì quỳ xuống, nếu không loạn đao phân thây.”
Đây chính là binh sĩ Đại Tống đấy à, bảo sao mà thời Tống là cái thời nhiều người chiếm núi xưng vương nhất, đều do lũ súc sinh này mà ra, một lũ hèn ức hiếp bách tính thì nhiệt tình, gặp ngoại địch thì chạy cong đuôi. Lãnh Nghệ nghiêm giọng quát: “Các ngươi không hỏi trắng đen trái phải, còn chém người giữa phố, trong mắt các ngươi còn vương pháp không?”
Đám binh sĩ cười rộ lên, tên áp quan gằn giọng: “Lão tử chính là vương pháp, xông lên, nhổ hết răng hắn, xem hắn còn mồm mép được nữa hay không?”
Đám binh sĩ cầm trường mâu nhè chân Lãnh Nghệ mà đâm, chỉ nghe tiếng ối á liên hồi, đám người này bắt nạt bách tính còn được, trong mắt Lãnh Nghệ thì khác nào trò đùa, nhắm cổ tay chúng mà đánh, chẳng mấy chốc tất cả rơi hết binh khí, sợ hãi lùi lại.
Biết đám người bọn mình không đánh lại tên điêu dân kia, một tên áp quan nói: “Ngươi trông chừng, ta đi gọi Tả quân đầu.”
Đã chạy còn chỉ Lãnh Nghệ: “Có giỏi đừng chạy.”
Lãnh Nghệ cắm đao xuống chân: “Ta sẽ đợi.”
Tiểu Chu hậu lo lắng nói: “Phu quân, hay là chúng ta không vào thành nữa, kiếm đường vòng mà đi.”
Lãnh Nghệ khẽ vỗ mu bàn tay nàng: “Đánh binh sĩ thì không đi nổi đâu, yên tâm, ta có tính toán.”
Không ít người thấy to chuyện sợ bị vạ lây rời đi, nhưng người kéo tới ngày một nhiều.
Đợi một tuần trà, tên áp quan kia dẫn thêm mấy người tới, từ xa đã chỉ Lãnh Nghệ hét: “Chính y, y đánh bị thương huynh đệ của chúng ta, Tả quân đầu, chính hắn.”
Tả quân đầu là một kẻ cao lêu nghêu, chân tay dài như vượn, đôi mắt ánh lên như điện, cau mày nói: “Tháo mặt nạ của ngươi xuống.”
Lãnh Nghệ giật mình, tên này nhìn ra ngay mình đeo mặt nạ, thật không đơn giản: “Xin lỗi, ta thích đeo mặt nạ.”
“Ngươi không muốn cởi mặt nạ, đả thương binh sĩ, ngươi phải theo ta một chuyến, tới quân doanh nói chuyện. Đừng chặn cổng thành, ảnh hưởng tới người khác.” Tả quân đầu lấy lý lẽ ra nói:
Lãnh Nghệ lại ngang ngược: “Ta chỉ dẫn nương tử đi ngang qua đây, các ngươi cho bọn ta đi thì không có chuyện gì, nếu dám ngăn cản thì phiền toái to đấy.”
Tả quân đầu hừ mũi: “Nói thế thì xem ra ngươi có lai lịch rồi, cho ngươi biết, bất kể ngươi là ai, tới đây đều phải cúi đầu. Buông binh khi đi theo ta, nếu không ta đánh ngươi tàn tật kéo đi.”
“Giỏi thì tới đây.” Lãnh Nghệ cầm đao lên:
Tả quân đầu hai tay không từng bước đi tới: “Bỏ đao, quỳ xuống ngay! Nếu không ta đánh ngươi quỳ xuống.”
“Ngươi nói nhiều quá.” Lãnh Nghệ cười nhạt:
Tả quân đầu quát lớn đấm thẳng vào ngực Lãnh Nghệ, Lãnh Nghệ vung quyền đấm trả, hai nắm đấm chạm nhau, y ê tay mà nắm đấm kia chỉ chệch qua vai y một chút. Ngăn đòn đối phương xong, y quát lên đấm một phát, tên Tả quân đầu không tránh, cũng giơ tay đấm, uỳnh, cả hai cùng loạng choạng.
Lãnh Nghệ đấm cú này không khác gì đấm vào bức tường đất, lòng ngạc nhiên một tên quân đầu nhỏ bé không chỉ sức mạnh lớn, khả năng chống đỡ càng cao. Tuy y chưa dùng hết sức, đối phương cũng thuộc hàng cao thủ rồi.
Tả quân đầu càng giật mình: “Đỡ được một quyền của ta mà không lui, hiếm có đấy, nhưng nếu chỉ có chút bản lĩnh đó, vậy ngoan ngoãn quỳ xuống đi.”
“Nhiều lời!” Lãnh Nghệ hừ nhẹ:
Tả quân đầu gầm lên tung ra một quyền giữa ngực Lãnh Nghệ, Lãnh Nghệ vẫn như lần trước, đấm trả không lùi.
Bốp! Mỗi người lùi hai bước.
Lãnh Nghệ tê cả cánh tay, Tả quân đầu trong lòng chấn động, hắn đã dùng toàn lực rồi, vậy mà không làm gì nổi đối phương, mình thì cả người tê dại. Nên biết hắn luyện ngoại công cưỡng mãnh, từng đứng tấn cho binh sĩ húc đầu vào ngực mà chẳng mảy may suy chuyển.
Đám binh sĩ trố mắt, Tả quân đầu trong quân doanh không có đối thủ, vậy mà không đánh nổi người này sao?
Tả quân đầu đều xé toạc y phục, hét lên gồng người, toàn thân cơ bắp nổi cuồn cuộn, cứ như biến thành người khác, uy phong lẫm liệt. Hiên ngang đi thẳng tới trước mặt Lãnh Nghệ, vung quyền to như cái bát, vẫn là nhắm giữa ngực Lãnh Nghệ mà đấm.
Hết giờ chơi đùa, Lãnh Nghệ xoay người vung chân đá cao, bốp, trúng ngay gáy Tả quân đầu.
Tả quân đều lảo đảo lao về phía trước, thiếu chút nữa thì ngã, ôm đầu lắc lư một chút mới khôi phục, quay lại quát: “Ngươi chơi ăn gian.”
Lãnh Nghệ buồn cười: “Đây là đánh nhau, không phải chơi trọi trâu.”
“Dù đánh nhau ngươi cũng không phải đối thủ của ta.” Tả quân đầu phi thân nhè đều Lãnh Nghệ mà đá, hiển nhiên là muốn báo thù một đá vừa rồi:
Cả hai lao vào nhau, quyền qua cước lại, Tả quân đầu không đánh trúng Lãnh Nghệ cái nào, bản thân trúng mấy quyền rồi, tuy ngạnh công của hắn cường hoành, song biết thế này thua là chắc.
Bốp! Trúng một cú lên gối của Lãnh Nghệ, Tả quân đầu lăn mấy vòng đứng lên, nhổ ra ngụm máu tươi, nhe răng cười rùng rợn rút đao: “Đi chết đi.”
Vừa mới rút đao thì không thấy người đâu nữa, Tả quân đầu rùng mình, bản năng con nhà võ cho hắn biết, móng vuốt tử thần đang vươn tới mình.
Không mảy may suy nghĩ, đao chém ngược ra sau, hắn thấy động tác của mình đã rất nhanh rồi, nhưng đao chưa tới mà đùi đã nhói đau, đao tất nhiên chém hụt. Quay sang đối phương thấy y đã cầm đoản kiếm, máu nhỏ ròng ròng.
Tả quân đầu không chịu thua, xuất đao càng thêm điên cuồng, nhưng chân hắn bị thương rồi, càng đánh càng kém, mười mấy chiêu sau, toàn thân đầm đìa máu.
Lãnh Nghệ không nương tay thì tên này chết mấy chục lần rồi, thấy sức hắn gần kiệt đoạt đao đá một phát ngã lăn ra đất: “Trong vòng nửa canh giờ không tìm được lang trung thì ngươi chết chắc.”