Phần 546: Hồng nhan gây họa. (2)
“Tiểu tử, chết đi.” Trung niên nam tử hét lớn, trường kiếm trong tay rung lên hóa năm đóa hoa kiếm hoa mắt, sát chiêu đích thực đâm vào vai Lãnh Nghệ:
Lão ta không biết giết y ngay, mà muốn trả thù một dao vào vai trước rồi từ từ giày vò sau. Nhưng kiếm này đâm hụt, tiếp ngay đó mũi kiếm lạnh ngắt xuất hiện ngay ở yết hầu lão, vội nghiêng đầu lùi sang bên, đồng thời chân đạp một cái lui ra sau. Cổ vẫn để lại vết rạch mờ.
Lãnh Nghệ gần như đứng tại chỗ, chiêu thức của y không có lấy một chút hoa lệ thừa thãi nào, ra tay là giết người ngay, chỉ có nhanh và chuẩn không cần thêm bất kỳ thủ đoạn che mắt hay đánh lạc hướng, hoặc phô trương gì hết: “Không tệ, lần sau không may vậy đâu.”
Trung niên nam tử sờ máu trên cổ, vừa sợ vừa giận: “Mẹ nó, các ngươi còn đứng xem à, tiểu tử này khó chơi đấy, xông lên đi.”
Hai người kia gật đầu, cả ba trao đổi ánh mắt hẹn thời cơ cùng xông lên, ai dè một bóng đen lao thẳng vào mỹ phụ, cheng một cái, đổi hướng tấn công nam tử khôi ngô. Nam tử trung niên vội vàng đâm kiếm cứu viện.
Tiếng va chạm liên hổi, ba người đồng loạt thối lui, trung niên nam tử thêm một vết thương ở chân, hán tử khôi vĩ cổ tay bị rách, không cầm được rìu nữa. Còn mỹ phụ thị ngực trúng kiếm, y phục rách toạc, lộ ra nửa bầu ngực trắng muốt, máu tươi đầm đìa.
Mỹ phụ không che đi, thở dốc: “Thật tàn độc, không có chút thương hương tiếc ngọc nào cả.”
Hán tử khôi ngô chuyển rìu qua tay trái, trầm giọng nói: “Mẹ nó, tên tiểu tử này lợi hại đấy, không đem bản lĩnh giữ nhà ra thì không hạ được rồi.”
Trung niên nam tử gật đầu, vận khí toàn thân: “Phải dùng tuyệt chiêu thôi.”
Mỹ phụ nhìn Lãnh Nghệ chằm chằm, nghiến răng hét: “Lên!”
Ba người đồng loạt hành động, thế nhưng không phải tấn công Lãnh Nghệ mà chia ba hướng chạy rồi.
Lãnh Nghệ ngớ người mất một giây, chuyến này y thực sự bị lừa, tưởng chúng định liều mạng, ai ngờ chúng lại chạy thục mạng, đúng là dở khóc dở cười, trong lúc cấp bách chỉ kịp phóng phi đao theo tên trung niên nam tử. Uỵch một cái, lão ta vốn bị thương ở chân trước, chạy không nhanh, hai tên đồng bọn không quay đầu lấy một cái, biến mất dạng trong đêm tối.
Trung niên nam tử định lừa đồng bọn ở lại cầm chân cho mình chạy, ai dè cả ba có suy nghĩ giống hệt nhau, còn trách ai được, lúc này muốn sống chỉ còn một chiêu thôi, rối rít nói: “Đại gia tha mạng, ngài hỏi gì tiểu nhân cũng nói.”
Lãnh Nghệ nhặt trường kiếm của lão ta, dùng thân kiếm vỗ vỗ lên má: “Ai phái các ngươi tới?”
“Không ai phái, bọn tiểu nhân phụ trách an nguy cho thuyền của Ngụy Ký, nghe đám thuyền phu báo tin liền chạy tới.”
“Ngụy Ký có bao nhiêu thuyền?”
“Tiểu nhân không biết, nhưng đoán chừng 100 cái.”
“Thế xe ngựa đi Tây Hạ có bao nhiêu?”
“Tiểu nhân là một bảo tiêu, làm sao biết ạ.” Trung niên nam tử cười khổ:
Lãnh Nghệ chĩa kiếm vảo cổ lão: “Đã không biết gì thì chết đi.”
“Khoan khoan!” Trung niên nam tử phát hoảng: ” Tiểu nhân có tình báo quan trọng nói với đại gia, nhưng ngài phải hứa tha mạng cho tiểu nhân.”
Lãnh Nghệ ngần ngừ: “Phải xem tin đó xứng đáng với mạng ngươi không đã.”
Trung niên nam tử nhen lên một tia hy vọng, nếu đối phương không định giữ lời thì cũng chẳng đắn đo, cứ hứ bừa là được: “Xứng, tuyệt đối xứng.”
“Vậy thì nói đi.”
“Đại gia nhớ giữ lời.”
Lãnh Nghệ gật đầu, mất kiên nhẫn nói: “Mau lên.”
“Dạ dạ!” Trung niên nam tử nuốt nước bọt: ” Tiểu nhân biết áp giải đồ đi Tây Hạ là do Thạch Bảo Cát dẫn cấm quân phụ trách.”
Lãnh Nghệ kinh hãi, Thạch Bảo Cát là trượng phu của Lỗ quốc trưởng công chúa, nhị nhi tử của Thạch Thủ Tín, không ngờ hắn có phần, lại còn dùng cấm quân áp giải. Tin tức này quá nghiêm trọng, y hỏi lại: “Làm sao ngươi biết?”
“Ba người tiểu nhân chuyến này cũng phải tham gia vào đoàn hộ vệ, chính là đóng giả cấm quân tham gia.” Trung niên nam tử giải thích:
“Thạch Bảo Cát hiện đang ở đâu?”
“Tần Châu, vì lần này vận chuyển binh khí tới Tây Hạ rất nhiều, biên cảnh lại nhiều mã tặc, nên phải điều bảo tiêu các nơi tới, đảm bảo an toàn tuyệt đối.”
“Tập hợp ở đâu?”
“Tổng bộ Ngụy Ký Tần Châu.”
“Có bao nhiêu người?”
“Cái này tiểu nhân không biết, tiểu nhân chỉ đi làm hộ vệ.”
“Ngươi không biết thì sống thêm làm gì nữa?” Lãnh Nghệ cười nhạt, mũi kiếm đâm tới, xuyên cổ họng lão, nhấc xác lên ném xuống sông. Sau đó đi xuống cuối thuyền, nói với Tiểu Chu hậu ngồi nấp dưới thuyền con úp ngược: ” Ra đi, bọn chúng chạy rồi.”
Tiểu Chu hậu vươn tay ra muốn Lãnh Nghệ kéo lên, nàng chỉ bất ngờ chứ chuyện giết người thì lại thấy nhiều rồi: “Huynh thật lợi hại, sao trước kia muội không nhìn ra?”
Lãnh Nghệ chỉ cười, nếu để cô nương như nàng nhận ra được thì y chết từ đời nào rồi, đi vào trong thuyền, lục lấy y phục, hai người thay đổi rồi hạ thuyền nhỏ xuống rời đi, biến mất trong đêm tối.
Chừng nửa canh giờ sau từ trên sông có hai đội binh mã ở thượng du lẫn hạ du kéo tới, nhân số mấy trăm, sau khi bao vây thuyền lớn xông lên, trừ xác trù nương béo ra thì không thấy gì khác.
Người cầm đầu rời thuyền tới bên một nam nhân cưỡi ngựa: “Công tử, tên kia bỏ thuyền chạy rồi, làm sao đây?”
Người cưỡi ngựa hừ mạnh: “Thông bao cho châu huyện phụ cận kiểm tra nghiêm ngặt, vẽ tranh dán các nơi, tìm ra cho được chúng.”
Trên quan đạo dẫn tới Tần Châu, Lãnh Nghệ đã đổi mặt nạ, dẫn theo Tiểu Chu hậu dùng khăn buộc đầu, đang ngồi xe ngựa, xếp hàng trong đội ngũ đợi thẩm tra dài dằng dặc.
Nhìn cách kiểm tra nghiêm ngặt này, lại có quan phủ tham gia, Lãnh Nghệ cười nói với Tiểu Chu hậu: “Nàng đừng khẩn trương.”
Không ngờ Tiểu Chu hậu nhoẻn miệng cười, khoác tay y: “Ở bên cạnh chàng, trời có sập xuống, thiếp cũng không sợ.”
Rốt cuộc cũng sắp tới bọn họ tiếp nhận thẩm tra, bên cổng thành đã có không ít người trẻ tuổi bị bắt, đang ra sức cầu xin nói mình không phải tội phạm truy nã. Trên tường thành dán hai bức tranh, nam thì rất giống cái mặt nạ cũ của y, nữ chẳng giống Tiểu Chu hậu, vì nàng bôi nhọ nồi không nhìn rõ. Lãnh Nghệ thấy thế thì yên tâm.
Trên xe có mấy người đều bị gọi xuống, Lãnh Nghệ giờ là trung niên da mặt vàng vọt, rất nhanh bị chúng bỏ qua, đến Tiểu Chu hậu, một tên binh sĩ kéo khăn chùm đầu của nàng, tức thì lộ ra khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành, làm xung quanh sững sờ.
Nơi này là vùng gió cát, nữ nhân đa phần da thô thịt dày, vóc dáng thô kệch, chúng đã bao giờ thấy nữ nhân yêu kiều cỡ mọng nước thế này, lại thấy nàng ngồi lẫn lộn trong xe ngựa biết không phải người có thân phận gì, một tên binh sĩ đưa tay vuốt má nàng: “Tiểu nương tử đi đâu lặn lội đường xa như thế?”
Tay hắn sắp chạm vào má Tiểu Chu hậu thì bị một cánh tay tóm lấy, tên binh sĩ quay đầu sang thì thấy Lãnh Nghệ, trừng mắt lên: “Định làm gì hả?”
“Nàng là phu nhân của ta.”
“Phu nhân của ngươi thì sao, ta phải kiểm tra, chẳng may các ngươi là tội phạm bị truy nã thị sao, buông tay.”
Lãnh Nghệ đẩy một cái, tên binh sĩ đó loạng choạng lùi lại, hắn tức giận tuốt đao ra, gằn giọng: “Chống lại triều đinh, xem ra ngươi muốn chết rồi.”