Phần 545: Hồng nhan gây họa. (1)
Lãnh Nghệ đã dự tính được rồi, nghiêng người sang bên né tránh.
Trù nương béo cũng chỉ đợi có thế, lao thẳng vào chộp lấy cái cổ trắng nõn của Tiểu Chu hậu, muốn bắt nàng làm con tin. Lúc sắp chụp tới nơi thì Lãnh Nghệ tóm cổ áo bà ta kéo lại, kèm thêm cú đấm giữa bụng, làm bà ta lăn sầm ra cửa, gục xuống, đầu ngoẹo sang tựa hôn mê.
Cứ tưởng thế là xong rồi, Lãnh Nghệ vừa tới gần bà ta chồm lên, tay cầm con dao phay đâm y, y nhẹ nhàng nhảy ra sau.
Cuộc chiến diễn ra rất ngắn ngủi nhưng hung hiểm, Tiểu Chu hậu kinh hoàng lùi lại sát vách khoang thuyền.
Trù nương béo không dám xông lên, tay cầm dao phay vẫn chĩa vào Lãnh Nghệ: “Sao ngươi biết tạ hạ độc vào thức ăn?”
“Làm sao ta biết đại thẩm bỏ độc vào thức ăn, nhưng mà hôm nay đại thẩm lên sàn thuyền vứt xác mà mặt thản nhiên như không. Nhất định phải là người giết nhiều người lắm rồi mới dửng dưng như vậy.” Lãnh Nghệ cười như không có chuyện gì, chỉ đang tán gẫu thôi vậy: ” Xin hỏi cao tính đại danh.”
“Đúng, biệt danh của là Đồ Phu, số người ta đã giết còn nhiều hơn số người ngươi đã thấy. Thấy võ công ngươi cao cường, ta chẳng muốn đánh với ngươi, không ngờ ngươi chẳng chịu ngoan ngoãn ăn mà chết đi, thế đành phải đối chiến vậy.”
“Một mình đại thẩm không phải đối thủ của ta, gọi hai tên bên trên, gọi thêm tên dưới khoang nữa thì may ra. Đánh lén không ăn thua đâu.”
Trù nương béo ngạc nhiên rồi bật cười: “Không nhìn ra tiểu tử ngươi thật có tài… Này ra cả đi, người ta biết rồi.”
Ba người nữa đi vào, hai nam một nữ, bốn người vây Lãnh Nghệ và Tiểu Chu hậu trong khoang thuyền.
Lãnh Nghệ lòng trầm xuống, đám người đi vào này võ công cao hơn Hắc Sa Đầu nhiều lắm, nếu có một mình y chẳng sợ, nhưng lúc này không gian nhỏ, lại phải bảo vệ Tiểu Chu hậu, trận này khó đánh đây. Phải nghĩ cách thoát ra ngoài mới đánh được…
Tráng hán khôi ngô tay cầm rìu lớn, mắt như ốc nhồi, giọng ồm ồm: “Thằng ranh đâu ra chọc vào Ngụy Ký, không muốn sống à?”
“Quan nhân của ta là trọng thần triều đình, các ngươi dám ra tay với chàng, sẽ bị tru di cửu tộc.” Tiểu Chu hậu phát hiện khi đám này vào, Lãnh Nghệ liền trở nên căng thẳng, không ung dung như lúc đối phó với mụ béo, liền đe dọa:
Mỹ phụ trung niên cầm song đao cười hì hì: “Nếu là người triều đình thì nên biết, đông ông của bọn ta chính là phò mã, chưa nghe ngóng cho rõ ràng đã mò vào vũng nước đục này, chán sống rồi à?”
Lãnh Nghệ xua tay cản Tiểu Chu hậu: “Nàng không cần nói nữa, dù chúng ta là ai, bọn chúng cũng giết người bịt miệng thôi, nói nhiều làm gì.”
“Hi hi hi, không sai, tiểu huynh đệ thông minh, trông cũng mắt tỷ tỷ lắm, lát nữa tỷ tỷ xử lý, đảm bảo chết cực kỳ thư thái.”
Tên trung niên nam nhân cầm trường kiếm cũng cười dâm dật nhìn Tiểu Chu hậu, vì nghĩ trên thuyền không còn thuyền phu, nàng rửa sạch nhọ nổi, giờ dưới ánh đèn lồng, đẹp kinh tâm động phách.
Lãnh Nghệ thở dài: “Xem ra các ngươi là bảo tiêu của Ngụy Ký hả?”
Mỹ phụ rất hứng thú với Lãnh Nghệ: “Đúng thế, bọn ta phụ trách an toàn trên Vị Hà, Hắc Sa Đầu là sư đệ của ta, phụ trách an toàn trên thuyền này, ngươi gây họa rồi đó.”
Lãnh Nghệ lại nói: “Bốn người các ngươi đánh một mình ta, ta lại phải chiếu cố cho nương tử, thế là không công bằng. Nếu là hảo hán giang hồ, không nên ỷ đông hiếp ít thế chứ.”
Mỹ phụ che miệng cười không ngừng: “Tiểu huynh đệ, đừng cố giở trò nữa, bọn ta không ai đơn đả độc đấu với ngươi đâu.”
“Vậy các ngươi đều có binh khí, có thể cho ta lấy đao ra chứ?”
Hán tử khôi ngô thấy y lằng nhà lằng nhằng thì bực mình hòi trù nương béo: “Hắc Sa Đầu làm sao lại chết dưới tay tên phế vật thế này?”
Trù nương béo lắc đầu: “Chớ coi thường, y ra tay rất tàn độc.”
“Thế kia à?” Hán tử khôi ngô không coi vào đâu:
Tiểu Chu hậu tưởng đã thoát đại nạn, ai ngờ lại rơi vào tuyệt cảnh, cười thảm: “Quan nhân, chàng đừng lo cho thiếp, tự mình phá vậy đi đi, thiếp có chết cũng không để chúng làm ô nhục đâu.”
Lãnh Nghệ ôm nàng vào lòng: “Đừng lo, có ta đây không ai động vào nàng, lát nữa nhắm mắt lại nhé.”
Hai hán từ trong cười hô hố, chết tới nơi còn mạnh miệng.
Đúng lúc ấy, chỉ thấy hàn quang lóe lên, bốn mũi phi đao bắn ra, chia ra bắn vào ngực bốn người, đồng thời đèn duy nhất trong phòng đặt ở đầu giường cũng tắt phụt, thì ra Tiểu Chu Hậu được ám hiệu từ trước của Lãnh Nghệ, y vừa ra tay là thổi tắt đèn.
Phi đao quá nhanh, trời lại tối chỉ nghe tiếng kêu thảm cùng tiếng leng keng, trù nương béo chết ngay tại chỗ, trung niên trúng phi đao vào vai, hai người còn lại dùng vũ khí đánh bay. Cả ba cuống cuồng lùi ra khỏi khoang, khỏng cách gần, không gian hẹp, đấu không lại ám khí, phòng lại tối như thế.
Lại nghe uỳnh một cái, khoang thuyền làm bằng gỗ mỏng không chịu nổi va chạm mạnh đã bị Lãnh Nghệ húc sập, kéo Tiểu Chu hậu chạy mất.
“Đuổi!” Hán tử khôi ngô tức tối chạy ngay theo, nhưng bọn chúng không dám theo đường Lãnh Nghệ chạy vì sợ y ném ám khi nên chạy lên sàn thuyền bằng lối khác. Lạ cái, lên sàn thuyền rồi, ngoại trừ ánh trăng sáng chẳng thấy ai:
“Chúng đâu?” Trung niên nam tử bị thương càng điên tiết, chỉ muốn băm vằm xé xác Lãnh Nghệ:
“Hay nhảy xuống sông rồi?” Mỹ phụ tới sau hỏi:
“Không nghe thấy tiếng nhảy xuống nước.”
Đang nghĩ hoặc thì sau lưng có tiếng cười: “Không cần tìm, ta ở đây.”
Ba người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Lãnh Nghệ đứng đó, tay cầm đoản kiếm, ánh trăng phủ lớp sáng bạc quanh thân y, hiển nhiên đã sẵn sàng chiến đấu.
Trải qua chuyện ở trong khoang thuyền có thể thấy người này mưu trí độc ác, tuyệt đối không dễ đối phó, vừa rồi y hoàn toàn có cơ hội bỏ trốn lại không trốn mà ở lại đây một chọi ba, điều này chứng tỏ y hoàn toàn tự tin có thể thắng bọn họ. Trận này khó rồi mỹ phụ sắc mặt khó coi, ngầm tính toán: “Động tác nhanh lắm.”
Trung niên nam tử nhìn quanh: “Nữ nhân kia đâu, ngươi giấu ả đâu rồi?”
“Lão dâm tặc, chết tới nơi còn mơ tưởng tới nữ nhân.” Lãnh Nghệ hừ một tiếng, nhìn nam tử trung niên bực mình nói: ” Lên đi, đừng nói ngươi chỉ biết đấu võ mồm.”