Phần 543: Chết cả đi
Hự!
Một tiếng kêu phát ra từ cổ họng, tên lùn trúng cú đấm của Lãnh Nghệ, hai chân rời đất, ngã vật ra sau lăn mấy vòng liền.
“Hay! Hay, đấm đẹp lắm, chết người rồi, ha ha ha.”
“Cố lên thư sinh đại nhân.”
Đám thuyền phu cho rằng tên lùn diễn trò, cũng giả bộ cổ vũ Lãnh Nghệ, tên nào tên nấy cười nghiêng ngả, cười, cười mãi mà chẳng thấy tên lùn phản ứng gì mới bắt đầu thấy lạ.
Lãnh Nghệ nhạt giọng nói: “Hắn thua rồi.”
Hắc Sa Đầu chạy tới lay người tên lùn, gọi mấy câu không được, nắm vai xoay người hắn lại, giật bắn mình, vị trí tim lõm hẳn xuống, mũi chảy máu, tắt thở rồi.
Không những thua, còn thua luôn mạng.
Đám thuyền phu im bặt, lùi cả ra sau.
Lãnh Nghệ vỗ vỗ vai Tiểu Chu hậu: “Mở mắt ra được rồi đấy.”
Tiểu Chu hậu nghe vậy mở mắt, trước tiên nhìn Lãnh Nghệ, thấy y không sao, lại thấy tên lùn đã nằm đó không nhúc nhích, vừa mừng vừa sợ: “Thì ra, huynh biết võ công.”
Lãnh Nghệ cười: “Ra đường không thể không học ít ngón nghề phòng thân.”
Hắc Sa Đầu đứng lên, nhìn chằm chằm Lãnh Nghệ: “Hảo công phu, một quyền giết người, rất tàn độc.”
“Hắn chết chưa hết tội, vừa rồi tên nào muốn đánh cược?” Lãnh Nghệ bây giờ giết người nhẹ như không vậy, chẳng bận tâm có phải người đáng chết không, mà cần giết hay không thôi, hỏi:
Đám thuyền phu gần như lùi sát mép thuyền rồi, có tên chui hẳn vào khoang.
Lãnh Nghệ nhìn quanh, tuyên bố ngông cuồng: “Không ai dám đánh cược, vậy tới ta tính sổ, vừa rồi kẻ nào ý đồ lăng nhục nương tử ta, tự cứa cổ đi, đừng để ta ra tay.”
Hắc Sa Đầu ngửa mặt cười dài: “Không sợ cắn phải lưỡi à, bản lĩnh đó chưa đủ cuồng vọng trước mặt ta đâu.”
Nói rồi nhặt một thanh cỗ to bằng tay trẻ con lên, bẻ gãy dễ dàng, chĩa đầu gãy lởm chởm về phía Lãnh Nghệ: “Ngươi không để lộ ra thủ đoạn này, có khi còn thắng được ta, giờ ngươi hết cơ hội rồi, ta sẽ bảy gãy hai chân ngươi, hai tay ngươi…”
Lãnh Nghệ chẳng buồn nghe hắn lải nhải, lại bảo Tiểu Chu hậu: “Muội nhắm mắt lại đi.”
Tiểu Chu hậu nhắm tịt mắt quay đầu sang bên.
“Chết đi!” Hắc Sa Đầu tuy nói vậy, trong lòng kỳ thực sợ rồi nhân lúc Lãnh Nghệ phân tâm nói chuyện với Tiểu Chu hậu thì xông tới, đâm thẳng khúc gỗ vào bụng y:
Phập! Phập! Phập!
Cứ một tiếng phập là người Hắc Sa Đầu lại lùi một chút, tới khi ngã vật xuống, vai, đùi đã trúng liền ba mũi phi dao.
Người lơ là phải là hắn mới đúng, Lãnh Nghệ tuy nói chuyện với Tiểu Chu hậu, nhưng tinh thần kỳ thực tập trung trăm phần. Hắc Sa Đầu tưởng là cơ hội, bỏ thủ toàn lực công kích muốn lấy mạng đối phương tức thì.
Kết quả là thắng bại chỉ trong tích tắc.
Hắc Sa Đầu không ngờ tình thế thoắt cái thành ra thế này, chân tay hắn gần như bị phế rồi, cố nén cơn đau tột độ, rống lên: “Mẹ nó, xông lên, các ngươi xông lên đi, không chết cả bây giờ, lên, chém nát nó.”
Mấy tên thuyền phu hung hăng nhất vung đao lao tới, bọn chúng không biết võ công, chỉ ỷ vào số đông, chém bừa chém bậy. Tiểu Chu hậu nghe thấy tiếng la hét rung trời mở mắt ra, chỉ thấy ánh đao loáng lên, sợ hãi nhắm mắt vào, ôm đầu đợi khoảnh khắc đao chém vào người.
Nhưng đợi mãi chẳng thấy, chỉ nghe thấy thuyền phu hét thảm, rồi tiếng cheng cheng liên hồi, khi nàng mở mắt ra lần nữa đã thấy Lãnh Nghệ tay cầm đao không biết cướp của ai, như hổ dữ xông vào đàn dê, đao đi tới đây, máu đổ tới đó. Đã có mấy người chết, chân tay đứt lùa, nội tạng vương vai, khủng khiếp vô cùng.
Một số tên khôn ngoan lao ngay xuống sông biến mất.
Võ công của đối phương vượt quá xa hình dung của Hắc Sa Đầu, thấy đã có bốn tên thuyền phu bị chết, ba tên bỏ chạy, tiếp tục thế này thì cả thuyền không còn ai, cố gắng chống đao đứng dậy gào rú chỉ huy: “Không được chạy, tên nào chạy, đông gia sẽ không tha cho các ngươi đâu, chạy cũng chết.”
Câu này làm đám thuyền phu sợ hãi không dám trốn nữa, nhưng ở lại thì cũng chẳng khá hơn, chỉ trong khoảnh khắc nói chuyện đó, lại có thêm hai tên mất mạng rồi.
Đám còn lại kia chẳng chần chừ thêm nữa, lao thẳng xuống sông mà trốn.
Trên thuyền chỉ còn lại Hắc Sa Đầu và trù nương sợ run bần bật trong khoang.
Lãnh Nghệ thong thả tới bên Hắc Sa Đầu, đao vung lên, hắn kêu thảm, tưởng chết rồi, chỉ thấy chân tay máu me, ngã uỵch xuống đất. Lãnh Nghệ ngồi xuống, cười nhạt: “Ngươi hắn biết vì sao ta không giết ngươi chứ?”
Hắc Sa Đầu bị cắt đứt gân chân gân tay, nằm đó ngọ nguậy như con giun, giờ nào còn chút anh hùng hảo hán nào, cầu khẩn: “Đại gia, tiểu nhân sai rồi, xin ngài tha cho.”
“Không muốn chết thì trả lời câu hỏi.” Lãnh Nghệ cắm đơn đao máu me ngay sát mặt hắn: ” Sổ sách của các ngươi ở đâu?”
“Rương, rương, trong phòng tiểu nhân.”
“Đông gia các ngươi là ai?”
“Ngụy Hàm Dũng, là thân đệ đệ của phò mã Ngụy Hàm Tín… Đại gia, xin ngài…”
“Ngụy Hàm Dũng đang ở đâu?”
“Ngươi, ngươi rốt cuộc là ai, vì sao lại á…” Hắc Sa Đầu kêu thảm, vì Lãnh Nghệ dẫm lên vết thương ở cổ tay hắn:
Lãnh Nghệ hỏi lại: “Ngụy Hàm Dũng ở đâu?”
Hắc Sa Đầu đau tới không thở nổi: “Tần Châu, đôi khi ở Vị Châu, có điều giờ này ngài ấy ở Tần Châu, vì có một đợt hàng đi Tây Hạ.”
“Hàng gì?” Lãnh Nghệ nghe tới Tây Hạ là hỏi gấp:
Hắc Sa Đầu biết lỡ miệng rồi, cắn răng không nói nữa, không nói là Lãnh Nghệ lại dẫm lên vết thương, hắn đau đớn gào thét, thều thào: “Giết ta đi, ta nói cũng chết.”
“Ngươi mà không nói sẽ không chết đâu, nhưng mà sống không bằng chết đấy.” Lãnh Nghệ cầm tay hắn lên, rắc, bẻ ngón tay gãy ngược ra sau hết sức gọn gàng: ” Có mười ngón, để xem ngươi chịu được tới ngón số mấy nhé.”
Hắc Sa Đầu đau muốn ngất xỉu, mồ hôi ròng ròng: “Ta nói thì ngươi phải tha cho ta, nếu không ta chết cũng không nói.”
Lãnh Nghệ gật đầu: “Được, chỉ cần ngươi thẳng thắn, ta có thể suy xét không giết ngươi.”
Hắc Sa Đầu không tin: “Ngươi lấy cái gì đảm bảo chứ?”
“Không tin thì thôi.” Lãnh Nghệ cầm lấy ngón tay khác của hắn chuẩn bị bẻ:
“Được, được, ta tin, ta tin…” Hắc Sa Đầu cuống lên la hét: ” Ngụy Hàm Dũng bán binh khí, vàng bạc đồng sắt sang Tây Hạ.”