Phần 541: Đáp thuyền mà đi
An bài xong chuyện hộ vệ, Lãnh Nghệ gọi Tiểu Chu hậu tới, nói lại những điều vừa rồi, ai ngờ nàng bảo: “Muội đi theo huynh.”
Lãnh Nghệ đi chuyến này có mục đích, tuy không nói là nguy hiểm, nhưng biến cố cũng khó nói hết, ngần ngừa: “Chuyện này…”
“Không phải huynh nói không có nguy hiểm sao, muội đi theo đâu hề gì?” Tiểu Chu hậu bắt bẻ: ” Đông người dễ gây nghi ngờ, đi một mình cũng khiến người ta không tin, muội cải nam trang đi với huynh.”
Lãnh Nghệ hết cách đành đưa nàng theo, y đeo mặt nạ, nhưng không có cái nào thích hợp cho Tiểu Chu hậu, nàng lấy nhọ nồi bôi lên mặt, che đi dung mạo khuynh thành, xách theo bọc hành lý, trông như hai huynh đệ nhà bình dân.
Thành Vị Châu không rộng, nhưng Tiểu Chu hậu lớn lên ở vùng sông nước Giang Nam đã bao giờ thấy thành nhỏ tái ngoại, mở to con mắt tò mò lên nhìn, thấy cái gì cũng mới lạ. Lạ cũng phải, vì khác biệt quá nhiều, thời tiết này, nhà cửa này, cách ăn nói, ngoại hình, rồi gió cát, người ở đây cưỡi ngựa nhiều hơn, nam nữ đều cưỡi, thi thoảng lại thấy một đại hán lưng đeo đại đao to bản đi qua mà không ai phản ứng. Nếu ở nơi nàng sống đeo vũ khí đi nghênh ngang thế này mà không phải quan sai thì quan sai sẽ tìm tới rất nhanh.
Lãnh Nghệ nói nhỏ: “Nhớ chưa, chúng ta là huynh đệ họ Trương tới từ phương nam.”
“Nhưng người ta nhận ra muội là nữ thì sao?” Tiểu Chu hậu hỏi: ” Giọng muội có đổi được đâu?”
“Thì bảo là huynh muội chứ sao!”
“Không, như thế đi đường ăn ở bất tiện lắm, nói là phu thê đi.”
Lãnh Nghệ ngập ngừng: “Cái này…”
“Nói thôi mà, chúng ta đâu phải chưa từng ở riêng trong phòng.”
Lần trước bọn họ ở trong miếu nói chuyện Lý Dục cả đêm, đúng là cùng phòng rồi, người ta là nữ tử còn không ngại, Lãnh Nghệ còn nói gì được nữa.
Trước tiên bọn họ tới bến tàu Vị Hà, chỉ thấy thuyền bè qua lại tấp nập, bên trên trúc mộc rất nhiều, vì thời đầu lập quốc, kinh thành tái thiết, cần lượng lớn trúc mộc, lợi nhuận cao, quan phủ chuyên môn thiết lập trúc mộc vụ. Đồng thời cấm tư nhân mua bán, nhưng do kinh doanh thứ này quá lãi, giống buôn muối vậy vẫn nhan nhản ra đó.
Cũng chẳng cần tốn thời gian, hỏi cái ai cũng biết, mấy thuyền vẩn chuyển trúc mộc kia đại bộ phận của Ngụy Ký.
Lãnh Nghệ lại hỏi trúc mộc vụ ở đâu, sau đó dẫn Tiểu Chu hậu tới một nơi cách bên tàu không xa.
Nơi này là viện tử, tường đắp đất, sân rất rộng có nhà chính và dãy nhà kho, lán ngựa. Gần như chẳng có ai, chỉ có mấy tạo đãi đang ba hoa bốc phét, Lãnh Nghệ tới gần móc ra mẩu bạc nhỏ đưa tới: “Dám hỏi mấy vị đại ca vài chuyện, không biết có tiện không?”
Bạc đã mở lời, mấy vị đại ca gật đầu niềm nở: “Tiện, tiện, huynh đệ cứ hỏi.”
“Chuyện là thế này, huynh đệ ta muốn bắt thuyền đi Tần Châu, nghe nói trúc mộc vụ có thuyền đi tới đó, không biết có thể đi nhờ không?”
“Thuyền thì có, nhưng mà quan thuyền nửa tháng mới đi một lần, vừa rồi mới xuất phát, phải đợi mười ngày.”
Lãnh Nghệ thất vọng lắm: “Tiếc quá, đệ thấy nhiều thuyền trúc mộc thế, cứ nghĩ là thuyền quan.”
“Đó là thuyền tư hết.”
“Hả? Không phải nói chỉ quan phủ mới được kinh doanh trúc mộc à?”
Tạo đãi nhìn Lãnh Nghệ từ trên xuống dưới: “Tiểu huynh đệ là người ở đâu thế?”
“Ta người đất Thục, lần đầu tới Tần Châu.”
“Bảo sao, huynh đệ, ta tốt bụng nhắc một câu, ra ngoài kia chuyện liên quan tới trúc mộc đừng hỏi gì cả, nếu không chuốc họa vào thân đấy.”
Lãnh Nghệ sợ hãi rối rít cảm ơn.
Tạo đãi nhìn lại đĩnh bạc, cũng phải gần hai lượng đây, đủ rượu thịt vài ngày: “Tới bến tàu, tìm một quan sai tên Lại Đầu Tam là quan sự ở đó, bảo Trương đại ca ở trúc mộc vụ giới thiệu, ông ta sẽ an bài thuyền đi Tần Châu cho.”
Lãnh Nghệ tạ ơn, quay lại bến tàu, tìm Lại Đầu Tam, tiếp tục dùng bạc mở đường: “Nghe nói Ngụy Ký ở Vị Hà uy lớn thế mạnh, đi đường an toàn, không biết có thể giúp bọn ta đi nhờ thuyền của họ không?”
Lại Đầu Tam hết sức nhiệt tình, đích thân dẫn hai người họ tới một chiếc thuyền lớn, gọi thuyền lão đại ra, nói đây là người quen của mình, bảo đưa tới Tần Châu.
Thuyền lão đại cao to, mặt mày bặm trợn, còn có vết xẹo đáng sợ trên mặt nghe Lại Đầu Tam nói vậy thì cho hai người Lãnh Nghệ lên thuyền, nói thuyền của họ có vài người lên bờ mua sắm, nửa canh giờ nữa xuất phát.
“Mọi người gọi ta là Hắc Sa Đầu.”
“Thì ra là Hắc đại ca, dọc đường chiếu cố nhiều hơn.”
“Ha ha, được mà.” Hắc Sa Đầu nhìn Tiểu Chu hậu, mắt như sáng lên:
Không bao lâu sau có mấy người về thuyền, trong đó có một người thấp đậm, lên thuyền xong thì rút ván thuyền về khoang. Cái ván này dài hai trượng, nặng hẳn tới trăm kg, vậy mà tên lùn đó làm dễ như không, chẳng tốn mấy sức lực.
Hắc Sa Đầu đi tới mũi thuyền, một mình kéo mỏ neo lên, đặt trên thuyền, hô: “Lên đường.”
Lãnh Nghệ nhìn cái mỏ neo đó còn nặng gấp bội cái ván thuyền vừa rồi, không khỏi cau mày.
Thuyền từ từ đi qua he hở giữa các thuyền khác, ra tới giữa sông, kéo căng buồm, vừa vặn thuận gió, thuyền đi rất nhanh, chẳng mấy chốc bóng dáng thành trấn đổi thành đồng hoang bao la.
Dọc được gặp bên tàu nhỏ, trên bến tàu đó có vài gian phòng, sai dịch vẫy vẫy tay tiễn một cái thuyền lớn.
Lãnh Nghệ làm ra vẻ thuận miệng hỏi một thuyền phu: “Cái bến tàu này dùng làm gì thế, sao gần như vậy đã lập hai cái bến tàu rồi.”
“Đương nhiên là thu tiền mãi lộ, không biết trúc mộc do quan phủ độc quyền kinh doanh à?”
“Nộp có nhiều không?”
“Phải xem chở bao nhiêu…”
“Lý Trúc Can, nói linh tinh gì đó.” Thuyền lão đại Hắc Sa Đầu quát ngang: ” Cẩn thận ném xuống sông nuôi vương bát.”
Thuyền phu đó sợ hãi chạy mất.
Hắc Sa Đầu giao bánh lái cho người khác, đi tới trước mặt Lãnh Nghệ gằn giọng: “Đừng tò mò quá, nếu không không biết chết thế nào đâu.”
“Thuận miệng hỏi thôi mà” Lãnh Nghệ nhún vai, đợi hắn đi rồi lại bắt chuyện với một thuyền phu: ” Các ngươi kéo gỗ thế này một tháng kiếm được nhiều không?”
“Một nghìn.”
“Nhiều nhỉ?”
“Đương nhiên, xem trúc mộc bán đắt thế mà, bọn ta chỉ như nhổ sợi lông trên mình trâu thôi.”
Vừa nói chuyện tới đó có người vỗ vai Lãnh Nghệ: “Ta nói này, ngươi muốn ăn đòn à, hỏi đông hỏi tây làm gì thế?”
Lãnh Nghệ quay đầu lại, thì ra là tên lùn kéo ván thuyền khi nãy, tay bóp chặt vai y, y bình gỡ ra dễ như không, làm tên lùn thất kinh, y bực bội nói: “Ta buồn chán tán gẫu với thuyền phu, các ngươi cũng cấm à?”
“Ngươi tốt nhất là đừng hỏi gì hết, nếu không lão tử không khách khí đâu.”
Tên lùn vỗ vai Lãnh Nghệ mấy cái rồi đi, sau đó tìm Hắc Sa Đầu thì thầm báo vài câu.
Tiếp đó chẳng còn thuyền phu nào chịu nói chuyện với Lãnh Nghệ nữa, tên lùn cứ thi thoảng cười lạnh với y rồi lại nhìn trời.