Phần 540: Hoa rụng chẳng ai nhặt. (3)
Lần này Lãnh Nghệ đi tuần thị không hẳn là giữ bí mật tuyệt đối, nhưng cũng không công bố ra ngoài, càng không nói bao giờ đi, cho nên chẳng có quan viên tiễn chân.
Được hai mươi hộ vệ cùng 200 cấm quân tinh nhuệ bảo hộ, đội ngũ rời thành đi về phía đông, đi được mấy chục dặm, Lãnh Nghệ lại hạ lệnh chuyển hướng nam.
Đến trưa, đội ngũ dừng lại ở một tiểu trấn, tìm chỗ ăn cơm.
Nha hoàn dìu Tiểu Chu hậu xuống xe, đi vào tửu quán nhỏ. Tuy nàng không còn điên điên khùng khùng như hôm qua nữa, nhưng chẳng nói chẳng rằng, đi lại như cái xác không hồn, làm người ta lo lắng.
Cơm nước đưa lên, Lãnh Nghệ nói: “Muội ăn chút đi.”
Tiểu Chu hậu lắc đầu.
“Ăn đi, nếu không đói hại người lắm.”
Tiểu Chu hậu chẳng nói gì, đến khi mọi người ăn xong nàng vẫn không động đũa.
Mọi người ra ngoài, trên bầu trời mơ hồ có tiếng nhạn kêu, Tiểu Chu hậu ánh mắt vô hồn rốt cuộc có phản ứng, ngẩng đầu lên nhìn đàn nhạn lớn đang bay về phía nam, tới tận khi biến mất.
Nhạn bay qua…
Đang đau lòng…
Lại đúng bạn quen biết cũ.
Lãnh Nghệ khẽ thở dài đọc một đoạn từ của Lý Thanh Chiếu, không nói gì thêm, hạ lệnh đội ngũ lên đường:
Đi về phía nam tới tận khi chập tối, đội ngũ cắm trại ở một thôn nhỏ, đầu thôn có miếu thổ địa, đám Lãnh Nghệ ở bên trong, còn binh sĩ và đội hộ vệ thì ở lều xung quanh.
Đốt lửa nấu cơm ngoài trời, ở nơi bán hoang dã thế này, tâm trạng Lãnh Nghệ rất tốt, cảm giác quay về thời lang bạt trên thảo nguyên, lòng thoải mái hơn, không bí bách khó chịu bí bách như ở kinh thành.
Tay nghề đầu bếp đi theo không tệ, Tiểu Chu hậu chẳng ăn, một mình ở sau miếu ngắm hoa, Lãnh Nghệ khuyên nhiều rồi nên không nói nữa.
Ăn cơm xong Lãnh Nghệ lững thững đi ra sau miễu, nơi này trồng ít hoa cúc vàng, lúc này hoa rụng nhiều rồi, y bâng quơ nói: “Hoa rụng chẳng ai nhặt, đáng tiếc.”
Tiểu Chu hậu nghe tiếng người quay lại, chợt nói: “Bài từ buổi trưa huynh đọc ấy, có thể đọc hoàn chỉnh cho muội nghe không?”
Lần lần, giở giở…
Lạnh lạnh lùng lùng…
Cảm cảm thương thương nhớ nhớ…
Thời tiết ấm lên lại rét…
Càng thêm khó ở…
Rượu nhạt uống đôi ba chén…
Không chống nổi chiều về gió dữ…
Nhạn bay qua…
Đang đau lòng…
Lại đúng bạn quen biết cũ.
Lãnh Nghệ lần nữa đọc lại bài Thanh Thanh Mạn của Lý Thanh Chiếu, nhưng y cố tình dừng lại một nửa: “Muội ăn cơm đi, ta sẽ đọc hết.”
Tiểu Chu hậu nghe tới ngây ra, không khen hay, cũng chẳng đồng ý, cứ ngây ra nhìn hoa vàng rụng trên đất.
Lãnh Nghệ không ép, cũng không nhắc lại điều kiện nữa: “Về đi, hình như sắp mưa đấy.”
Khi họ quay về sương phòng trong miếu, quả nhiên mưa tí tách rơi.
Sắc trời hoàng hôn ảm đáp, nước mưa lộp độp rơi trên tán lá chuối rộng, không nhanh không chậm. Mưa thu chẳng được tích sự gì ngoài mang tới nỗi buồn, vậy mà Lãnh Nghệ tựa hào hứng cười nói: “Mai chúng ta đi về phía nam một ngày, sau đó chuyển hướng tây, tới dải Tần Lũng, nơi đó phong cảnh mùa thu ưu mỹ, mang phong tình tái ngoại…”
Tiểu Chu hậu chẳng để ý tới đề tài của y, khẽ cắn môi nói: “Mang cơm lên đây, muội ăn.”
Lãnh Nghệ mừng thầm, vội vàng gọi nha hoàn mang cơm tới.
Cơm nước được mang lên, Tiểu Chu hậu ăn rất chậm, gần như nhặt từng hạt cơm mà ăn, nửa bát cơm thôi mà ăn gần nửa canh giờ mới ăn xong, rồi không ăn nữa.
Dù sao chịu ăn rồi, Lãnh Nghệ yên lòng, đọc tiếp nửa sau:
Chồng chất hoa vàng khắp chỗ…
Buồn bực nỗi…
Giờ đây còn ai bẻ nữa…
Đen kịt nhường kia…
Một mình giữ bên cửa sổ…
Cây ngô đồng gặp mưa bay…
Buổi hoàng hôn thánh thót giọt nhỏ…
Nối tiếp vậy…
Ghê gớm sao, sầu kia một chữ.
Tiểu Chu hậu lẩm nhẩm đi lẩm nhẩm lại, cắn môi nói: “Viết thay muội sao?”
Lãnh Nghệ thầm xin lỗi Lý Thanh Chiếu một câu, không gật cũng chẳng lắc: “Ta không muốn trông muội như thế, ta chỉ muốn muội thoát khỏi thương tâm mà thôi.”
“Muội cũng đâu muốn như thế, nhưng mà không thể, cứ nhắm mắt lại là trong đầu lại hiện ra hình ảnh cũ… ” Tiểu Chu hậu im lặng hồi lâu mới đáp, rồi có chút áy náy: ” Muội không sao, bài thơ kia của huynh kể hết nổi khổ của muội, lòng thoải mái hơn nhiều rồi.”
Lãnh Nghệ biết nàng chỉ ứng phó vậy thôi, sao dễ dàng như thế: “Nếu muội muốn, muội có thể kể cho ta, người đi rồi, hãy để hồi ức thành kỷ niệm đẹp đi.”
“Huynh muốn nghe sao?”
“Ừ, ta rất sùng bái Lý Dục, thật đấy, hắn mới là cổ kim đệ nhất từ đế.”
“Nếu chàng ở trên trời nghe được huynh tán dương như thế, nhất định rất cao hứng. Chàng cũng rất tán thưởng tài hoa của huynh.”
“Đáng tiếc ta chỉ biết hơn ba mươi bài thơ của hắn, có điều chắc chắn không thể chỉ có vậy đúng không?”
“Vâng, chàng làm tới mấy trăm bài cơ…”
Hai người cứ thế nói chuyện, nói xuyên đêm, nói tới khi phương đông hửng sáng.
Trải qua một đêm tự thuật và hồi ức, Tiểu Chu hậu trút hết bi thương trong lòng ra, liên tục hai ngày không ngủ, tâm tình thả lòng, rốt cuộc mệt mỏi, cứ nói cứ nói rồi thiếp đi lúc nào không hay.
Giấc ngủ này nàng ngủ tới trưa mới tỉnh, cảm thấy trên người ấm áp, cúi đầu nhìn phát hiện ra mình đang khoác áo của Lãnh Nghệ. Đưa mắt nhìn quanh, thấy Lãnh Nghệ cũng đang ngoẹo đầu ngủ ngon lành trên ghế, vội kéo áo ra, định đắp lại lên người y.
Nhưng nàng vừa có động tác, tuy rất nhẹ, Lãnh Nghệ vẫn tỉnh ngay tức thì, mỉm cười hỏi: “Ngủ ngon không?”
Tiểu Chu hậu khẽ giọng trách: “Huynh bị lạnh thì làm sao?”
“Sao ta yếu ớt thế được.”
Lãnh Nghệ vươn vai đứng dậy, gọi nha hoàn mụ tử vào hầu hạ Tiểu Chu hậu rửa ráy, mang cơm trưa lên, lần này Tiểu Chu hậu ăn hết được một bát, còn ăn thêm chút thức ăn.
Đêm hôm qua nói chưa hết chuyện, bọn họ lên đường lại nói tiếp.
Thi từ của Lý Dục thực sự quá nhiều, liên tục nói liền mấy ngày, Lãnh Nghệ còn hỏi thi từ của Tiểu Chu hậu, thi thoảng lại đạo văn của hậu nhân, được nàng khen ngợi hết lời.
Chớp mắt một cái bọn họ đã rời kinh thành hơn mười ngày, tâm tình Tiểu Chu hậu đã dàn dần tốt lên, dọc đường Lãnh Nghệ không thông báo cho nha môn đương địa, cũng chẳng tới thẩm hình viện, không ai rõ y định làm gì.
Ngày hôm đó bọn họ tới giao giới giữa Hoàng Hà và Vị Hà, trước khi vào thành, Lãnh Nghệ gọi Vô Mi đạo trưởng, Đồ Du đại sư còn đô đầu Lôi Chấn tới: “Từ hôm nay, bản quan thường phục vi hành, các ngươi giữ khoảng cách không được lại gần, dọc đường ta lưu lại ký hiệu cho các ngươi biết, nghe rõ chưa?”
Ba người hết sức bất ngờ, Vô Mi đạo trưởng không đồng ý: “Đại nhân, như thế thì nguy hiểm quá, hay là để bần đạo đi theo ngài, người khác ở phía sau?”
Lãnh Nghệ mỉm cười: “Không hề chi, bản quan chỉ đi dò xét tình hình, lại không phải tới vào hang hổ, có gì nguy hiểm chứ, thêm người dễ bại lộ. Các ngươi cứ yên tâm, bản quan không mạo hiểm đâu.”
Đồ Du đại sư theo y thời gian rồi, biết tính y quyết gì khó thay đổi, lấy ra hai cái ống ngắn: “Xin đại nhân mang theo cái này, chỉ cần gặp phải nguy hiểm, giật dây thừng phía sau, sẽ bắn ra pháo hoa, bọn bần tăng sẽ biết mà tới. Bắn cái vàng thì chỉ có bần tăng dẫn hộ vệ tới, bắn cái đó là cực kỳ nguy hiểm, toàn bộ nhân mã sẽ bất chấp tất cả thủ đoạn cứu viện.”
“Ồ, đại sư suy nghĩ thật chu đáo.” Lãnh Nghệ cất hai cái ống đi: ” Ta sẽ ngồi thuyền, men Vị Hà đi tới Tần Châu, các ngươi đi theo trên bộ, tốt nhất là đổi trang phục, chia thành từng nhóm nhỏ.”
“Bọn thuộc hạ hiểu rồi.” Lôi Chấn chắp tay đi an bài ngay: