Phần 539: Hoa rụng chẳng ai nhặt. (2)
Biết hôm nay là Trung Thu, nàng nhớ trượng phu ở nam cương, không cách nào giao tiếp với nàng cả, không muốn nàng u uất thế dễ sinh bệnh, Lãnh Nghệ đành đọc ra thiên cổ tuyệt xướng của Tô Thức:
– Trăng sáng bao giờ có?
Nâng chén hỏi trời cao…
Chẳng hay trên đây cung khuyết…
Đêm đó nhằm năm nao?
Rắp định cưỡi mây lên đến…
Chỉ sợ lầu quỳnh điện ngọc…
Cao ngất lạnh lùng sao?
Đứng múa vời thanh ảnh…
Trần thế khác chi đâu.
Xoay gác đỏ…
Luồn song lụa…
Rọi tìm nhau…
Chẳng nên cừu hận…
Sao lại nhằm tỏ lúc xa nhau…
Người có buồn, vui, ly, hợp…
Trăng có tỏ, mờ, tròn, khuyết…
Tự cổ vẹn toàn đâu…
Chỉ nguyện người trường cửu…
Ngàn dặm dưới trăng thâu.
Bài thơ đã hết, Tiểu Chu hậu vẫn ngồi ngây ra đó, một lúc sau hai hàng nước mắt chực trào ra nhưng đọng lại ở khóe mi, miệng lẩm bẩm:
Người có buồn, vui, ly, hợp…
Trăng có tỏ, mờ, tròn, khuyết…
Tự cổ vẹn toàn đâu…
Tự cổ vẹn toàn đâu…
Tự cổ vẹn toàn đâu…
Nghe nàng lẩm bẩm câu này Lãnh Nghệ rùng mình nhớ ra một chuyện, Lý Dục được ban chết vào đúng Trung Thu, chẳng lẽ vận mệnh không thể tránh, giật mình hỏi: “Anh muội, có tin gì về Trọng Quang?”
“Chàng… Chết rồi.” Tiểu Chu hậu nghẹn giọng nói, không đợi Lãnh Nghệ kịp phản ứng đã đứng lên quay đầu bỏ đi:
Quả nhiên là như thế, Lãnh Nghệ lòng nặng trĩu, không yên tâm lặng lẽ đi theo nàng.
Tiểu Chu hậu đi ra cửa sau, người loạng choạng, bước thấp bước cao, đi tới một trạch viện, đứng lại nhìn đại môn.
Chính là phủ đệ của phu thê nàng.
Nơi này sau khi Lý Dục lưu đầy đã bị tịch thu, nhưng đến nay chưa phân cho ai cả, để không như thế, chỉ còn ông già trông cửa ở lại trông trạch viện bao la này.
Tiểu Chu hậu đi tới gõ cửa, gõ rầm rầm rất lâu, mãi lúc sau mới có giọng gắt gỏng “Ai? Gõ cái gì mà gõ?”, Sau đó một ông già mắt mũi lèm nhèm soi đèn lồng đi ra, vừa thấy mắt người liền giật mình: ” Á, phu nhân, sao người lại về đây?”
Tiểu Chu hậu chẳng đáp, đi thẳng vào trong.
“Phu nhân, bên trong không có đèn đóm gì cả, để lão nô soi đèn cho.”
“Đưa cho ta, yên tâm, có ta ở đây, phu nhân nhà ngươi không sao đâu.” Lãnh Nghệ nhận lấy đèn lồng rồi nhanh chóng đuổi theo nàng:
Tiểu Chu hậu đi thẳng tới nội trạch, đứng ở trong sân nhìn căn phòng tối om, nhưng trong mắt nàng tựa hồ sáng ánh đèn, bên cửa sổ nàng ngồi đó, trượng phu vừa vẽ mày cho nàng vừa đọc:
Sóng hoa có ý nghìn trùng tuyết…
Đào lý không lời một chuỗi xuân…
Một bầu rượu…
Một giỏ cần…
Như gã mấy ai giữa cõi trần.
Nàng đi lên bậc thềm, vịn vào cửa sổ, men theo hành lang, tới trước thư phòng, ánh trăng xiên xiên chiếu vào cửa sổ, bên trong tối om, chẳng thấy gì, nàng dán tai vào cửa sổ, tựa như nghe thấy trương phu đi lại bên trong đang ngâm.
Trăng sớm rụng…
Mây tối tan…
Tựa gối dài lặng câm.
Mộng nơi cỏ ngát ý xa xăm…
Trời rộng nhạn thưa âm.
Oanh ly tán…
Hoa tàn loạn…
Tịch mịch lầu hoa viện thẳm.
Hồng rơi tận lòng chớ quét đi…
Lưu lại đợi người về.
Lãnh Nghệ biết nàng đang chìm sâu trong hồi ức với Lý Dục, cứ thế này e thần trí sẽ không tỉnh táo, để lại mầm bệnh, không nén được nữa, kéo tay nàng: “Anh muội, đêm khuya rồi, về thôi.”
“Về?” Tiểu Chu hậu nhìn trăng sáng, lẩm bẩm: ” Đúng là nên về rồi, chàng đã lên trời rồi, muội còn ở nhân gian, chẳng bằng trở về, chẳng bằng trở về…”
Lãnh Nghệ thở dài kéo nàng đi, Tiểu Chu hậu không phản kháng, cứ theo y mà đi.
Đi qua cửa hàng châu báu, Tiểu Chu hậu đứng lại chỉ “phu quân mua cho muội một cái trâm ở đây”, lại qua một tửu lâu nàng nói “Lần đầu tới kinh thành, phu quân và muội ăn cơm nơi này.”
Đi tới Biện Hà, nàng giật khỏi tay Lãnh Nghệ chạy tới ôm cây Liễu, lẩm bẩm: “Phu quân, còn nhớ chúng ta ở đây uống rượu ngâm thơ, xem thuyền qua lại không?”
Tuổi xanh dần hết, thấy xuân buồn…
Nhớ cuộc chơi xưa phóng mộng hồn.
Cảm tạ liễu kia như thấu hiểu…
Trên đầu bông rủ, mấy nhành vương.
Lãnh Nghệ càng lúc càng thấy bất an, đang định kéo nàng đi thì có tiếng người gọi mình, quay đầu lại thấy đám Trác Xảo Nương, Thành Lạc Tiệp cùng cả Thảo Tuệ chạy tới, hỏi: “Sao các nàng tới đây?”
Trác Xảo Nương nhìn Tiểu Chu hậu ôm cái cây, ánh mắt si dại, kéo Lãnh Nghệ sang bên nói nhỏ: “Thảo Tuệ lúc nãy tới viện tử của Nữ Anh tỷ tỷ mới biết buổi chiều tỷ ấy nhận được thư từ Lĩnh Nam, nói Lý công bệnh mất rồi. Đợi mãi không thấy chàng về mới đi tìm, đoán hai người về phủ cũ của tỷ ấy, tới phủ thì trông cửa lại nói đi rồi, thiếp men theo đường mà tìm, may mà tìm thấy, tỷ ấy làm sao?”
Lãnh Nghệ lắc đầu: “Thương tâm quá độ, thần trí không tỉnh táo nữa.”
Đám nữ nhân chạy tới vừa dỗ dành vừa kéo Tiểu Chu hậu về, Tiểu Chu hậu nhìn trăng nói: “Mọi người xem, chàng ở Lĩnh Nam vẫy tay với ta kia, trăng như cái gương, ở đây có thể thấy đấy.”
Mọi người nghe mà toàn thân sởn gai ốc, lòng thầm cầu khẩn nàng ngàn vạn lần đừng bị điên nữa.
Về tới Lãnh phủ, Lãnh Nghệ gọi Hoa Vô Hương đang xem náo nhiệt ở tiền viện tới tới, Hoa Vô Hương nghe y kể chuyện xảy ra lại xem mạch một hồi, nói: “Do đau khổ quá độ, đờm ẩm dâng lên, che mất linh trí, cần phải khiến tỷ ấy khóc ra.”
“Khóc á?”
“Đúng, khóc thật to vào.”
Lãnh Nghệ nghĩ một lát gật đầu: “Ta biết làm thế nào rồi.”
Trác Xảo Nương đang ôm Tiểu Chu hậu dỗ dành, Lãnh Nghệ đi tới gỡ tay nàng ra, bất ngờ vung tay tát Tiểu Chu hậu một phát.
Cả phòng sững sờ, Hoa Vô Hương là biết nguyên do nhưng càng không tin nổi Lãnh Nghệ lại làm thế, Tiêu Chu hậu một tay ôm má ngỡ ngàng nhìn y.
Lãnh Nghệ chỉ mặt Tiểu chu hậu: “Muội nghe cho rõ đây, trượng phu của muội Lý Dục đã chết rồi, hắn bị bạo bệnh mà chết ở Lĩnh Nam. Trên mặt trăng không có gì hết, không có Hằng Nga, không có thỏ, không có phu quân của muội đâu, chỉ có đá với sỏi thôi, đừng mơ mộng nữa.”
Tiểu Chu hậu bàng hoàng, môi run run.
Lãnh Nghệ kéo tay nàng xuống: “Ta biết muội đau khổ, nhưng muội xem đi, xung quanh đây còn rất nhiều người lo lắng cho muội, còn Lý Dục, Lý Dục chết rồi, chết là hết, không có lên thiên đường, cũng chẳng âm ti địa phủ nào hết, muội có chết cũng không gặp lại được nữa đâu.”
Tiểu Chu hậu miệng mếu máo, ngửa mặt lên trời òa một tiếng khóc lớn, tiếng khóc thê lương xé lòng làm đám nữ nhân trong phòng cũng khóc theo.
Tiếng khóc rõ ràng có cảm nhiễm, Tiểu Chu hậu nghe người khác khóc càng khóc to hơn.
Thế là người cần khóc, người không cần khóc đều khóc cả rồi, tiếng khóc váng nhà làm Lãnh Nghệ rợn người, khuyên không nổi, bị Hoa Vô Hương cũng đang khóc tức giận đuổi ra ngoài.
Trác Xảo Nương khóc tới sưng mắt, Hoa Vô Hương dọa phải vì đứa con không được thương tâm mới ngừng được, cuối cùng kéo Hoa Vô Hương ra ngoài: “Muội là ngự y muội nghĩ cách đi.”
“Cách của muội chính là để tỷ ấy khóc ra được, đây là tâm bệnh không thuốc nào trị được đâu.” Hoa Vô Hương gãi đầu một lúc cũng có cách: ” Nơi này là kinh thành, có quá nhiều nơi khiến tỷ ấy nghĩ tới chuyện cũ, cách tốt nhất là đi nơi xa lạ một thời gian.”
“Phu quân tỷ ấy thì chết, nhà mẹ đẻ cũng không còn ai, đi đâu được?”
“Mai lão gia ca ca đi tuần thị, để tỷ ấy đi theo cho khuây khỏa.”
Trác Xảo Nương gật đầu liên hồi: “Chủ ý hay lắm, chỉ không biết quan nhân có chịu không, dù sao đâu phải đi chơi.”
“Lão gia ca ca rất thương Anh tỷ tỷ, sẽ đồng ý thôi.” Hoa Vô Hương quả quyết: ” Để muội đi nói, tỷ chuẩn bị hành lý cho Anh tỷ tỷ luôn đi.”
Lãnh Nghệ tất nhiên là đồng ý, thế là Trác Xảo Nương vội vàng gọi hai tiểu nha đầu và hai lão mụ tử tới dặn dò, còn chuẩn bị hai cái xe lớn xa hoa cho Tiểu Chu hậu ngồi.
Chuẩn bị thỏa đáng thì trời sáng, tới giờ lên đường.