Phần 536: Tin mừng liên tiếp
Đợi bóng dáng của hai người đó biến mất, Bạch Hồng mới nói: “Nếu hắn biết huynh là cấp trên của hắn, không biết sẽ có nét mặt gì?”
Lãnh Nghệ tới gần, đi song song với nàng cùng đi vào rừng cây: “Hai người họ ở quân nào?”
“Điện tiền thị vệ ti, theo quan gia xuất chinh, không ở công trường. Có biết họ ủy thác ta nhiệm vụ gì không? Liên quan tới huynh đấy.” Bạch Hồng nói nhỏ:
“Nhiệm vụ gì mà liên quan tới ta?”
“Ám sát Lưu Kế Nghiệp, chẳng phải huynh tích cực tiến cử với quan gia, nói chỉ cần thu phục được sẽ có một can tướng đắc lực à?”
Lãnh Nghệ rất kinh ngạc, khi y nói chuyện này với Triệu Quang Nghĩa, trừ thân tín thái giám ra không có ai khác, vậy mà nàng cũng biết: “Xem ra muốn giấu cô việc gì thật là khó.”
“Vậy huynh giấu ta chuyện gì?” Bạch Hồng mỉm cười đẩy ẩn ý:
Lãnh Nghệ nghĩ tới chuyện với Hoa Nhị mà chột dạ, lảng đi: “Cô muốn đi ám sát Lưu Kế Nghiệp?”
“Ta đã nhận tiền rồi.”
“Theo quy củ trả lại gấp đôi đi, ta bỏ tiền.”
“Người này quan trọng với huynh thế kia à?” Bạch Hồng hỏi lại.
“Là quan trọng với Đại Tống.” Lãnh Nghệ nghiêm giọng nói: ” Nếu có thể hàng phục cha con họ, sẽ bảo vệ được bình an cho giang sơn Đại Tống trăm năm.”
“Xem ra huynh đúng là nhìn trúng nhà họ rồi, chuyện này huynh không tìm ta, ta cũng vốn định đi hỏi huynh mới quyết định. Bọn họ ủy thác ta chính là khiến Lưu Kế Nghiệp không thể thống lĩnh binh mã Bắc Hán, giúp Đại Tống thuận lợi tiến quân chứ không phải giết ông ta, ta biết phải làm gì rồi.” Bạch Hồng đứng lại dựa vào cây hoa quế nhìn Lãnh Nghệ: ” Hôm nay là Thất Tịch, sao lại muốn gặp ta?”
Lãnh Nghệ đứng bên cạnh: “Chẳng biết vì sao, nhớ tới cô, nên đi tìm.”
Im lặng hồi lâu, Bạch Hồng dùng giọng nhỏ gần như không thể nghe thấy nói: “Nghe huynh nói thế… Ta rất vui…”
Lời này tương đương với thổ lộ rồi, Lãnh Nghệ đi tới, không nói gì, chỉ kéo nàng vào lòng, Bạch Hồng không phản kháng, không có cảm xúc quá mãnh liệt sinh ra, hai người cứ thế ôm nhau, nhìn lên dải ngân hà.
Bóng cây loang lỗ, sao trời lấp lánh.
Ngay trong đêm Bạch Hồng rời khỏi kinh thành đi lên phương bắc, những lúc Lãnh Nghệ rảnh rỗi, bất giác lại nhớ đêm đó hai người lặng lẽ ôm nhau dưới gốc cây hoa quế.
Đêm đó, bọn họ gần như ở bên nhau tới sáng, khi có người tới dâng hương mới đi.
Trong nhớ nhung còn có cả lo lắng, dù sao Bạch Hồng đang tới đất địch, mục tiêu còn là thủ lĩnh quân địch, cho dù nàng võ công cái thế, vẫn khiến Lãnh Nghệ khó tránh khỏi lo âu.
Thi tài tuyển chọn cấm quân diễn ra tích cực, vì Lãnh Nghệ muốn xem phản ứng cho của tướng lĩnh trong sự kiện này nên không triển khai toàn diện mà tiến hành từng quân.
Quan quân cấp thấp hiển nhiên đều tràn ngập cảm kích với Lãnh Nghệ, còn tướng lĩnh trung cao cấp vì tấm gương Ngô Phối Tường mà không dám công nhiên chống đối nữa, song đương nhiên không mấy ai thiện cảm gì với y. Lãnh Nghệ chẳng để ý, bây giờ chuyện cần làm chẳng qua là đào đất thôi, chẳng cần chỉ huy nhiều, tầm quan trọng của đám tướng lĩnh đó suy giảm nhiều. Kẻ nào tỏ ra oán hận quá mức, Lãnh Nghệ cho vào danh sách, y xử lý dần.
Thời gian cứ thế trôi qua một tháng.
Trong một tháng này xảy ra nhiều chuyện.
Triệu Quang Nghĩa hạ chỉ xử tử toàn bộ đám Lô Đa Tốn với tội danh mưu phản, chỉ có điều không nhắc tới chủ mưu Tề vương.
Không lâu sau có tin Tề vương Triệu Đình Mỹ chiến tử, được ban thụy phù vương. Lúc ấy Lãnh Nghệ mới thực sự hiểu vì sao ông ta cố chấp tiến hành bắc phạt, chính là dụ Tề vương ra tay, đồng thời với người không biết nội tình, một vương gia tử trận là thất bại to lớn, đây chính là mồi nhử với quân Liêu.
Một mũi tên trúng hai đích, thủ đoạn của ông ta rất chu toàn.
Lý Đức phi bị tước bỏ hết phong hiệu, ban cho lụa trắng, Xuân Hương bị lăng trì. Hoa Minh Tôn được giữ chút thể diện, dọc đường hành quân do hành quân vất vả nên ngủ quên ngã ngựa mà chết.
Cùng lúc với việc xử phạt những kẻ có tội, Lãnh Nghệ cũng được Triệu Quang Nghĩa thăng lên làm quang lộc đại phu, tham tri chính sự, chính nhị phẩm, chính thức bước vào hàng ngũ tể chấp, đồng thời thê thiếp y cha mẹ y cũng có sắc phong tương ứng.
Trong triều xôn xao lần nữa, thăng tiến thế này là chuyện chưa từng có, nên nhớ Lãnh Nghệ mùa đông năm ngoài lên kinh mới tòng lục phẩm mà thôi, nếu Triệu Quang Nghĩa ở kinh thành, ắt trên triều sẽ có quan viên tập thể dâng tấu phản đối.
Lãnh Nghệ như mọi khi, phớt lờ mọi dư luận nhắm vào mình, lặng lẽ làm việc.
Khi tiết Trung Thu sắp tới, việc thi tuyển lựa chọn tướng lĩnh cơ sở đã hoàn thành, đang lúc mọi người đều nhìn chằm chằm đợi y tiến hành tuyển chọn tướng lĩnh trung tầng, thì Triệu Quang Nghĩa ban thánh chỉ, phái tới cho Lãnh Nghệ một trợ thủ.
Chính là trưởng tử của ông ta, Triệu Nguyên Tá, chức vụ cấm quân điện tiền thị vệ ti đô chỉ huy sứ, kiêm phó thống lĩnh cấm quân Kim Minh Trì.
Đây là vị trí cầm quân, Lãnh Nghệ là thống lĩnh, có thượng phương bảo kiếm, nhưng toàn bộ quyền lực của y ở Kim Minh Trì, không có quyền cầm quân. Còn Triệu Nguyên Tá mới là người cầm quân.
Ngoài ra hắn còn là phó thống lĩnh Kim Minh Trì, hiển nhiên là tiến hành giám sát Lãnh Nghệ.
Lãnh Nghệ lập tức hiểu ra, Triệu Quang Nghĩa đề bạt y, đồng thời cũng đề phòng y, nếu ông ta ở kinh thành có lẽ không làm thế, nhưng vì ông ta không có mặt nên mới phải nhi tử tới giám sát.
Cho nên Lãnh Nghệ tạm dừng cải cách cấm quân, tranh thủ thời gian này để quan quân cơ sở mới tuyển chọn làm quen với quân mình, kiến lập đủ uy tín.
Tránh Triệu Quang Nghĩa thêm nghi ngờ, y gần như buông tay chuyện ở cấm quân, đem tinh lực đặt vào thẩm hình viện.
Ngày hôm đó Lãnh Nghệ làm việc rất muộn mới về, đến tối tới phòng Trác Xảo Nương định ngủ cùng nàng, không ngờ nàng không cho, hỏi vì sao, Trác Xảo Nương đỏ mặt nói: “Buổi chiều thiếp buồn nôn, Vô Hương bắt mạch cho thiếp mới nói với thiếp, thiếp có thai rồi.”
“Hả?” Lãnh Nghệ suýt ngã ra đất, tin tức tới vào thời điểm quá bất ngờ, y không có sự chuẩn bị nào, tới nơi này gần hai năm rồi, đây chính là máu mủ thực sự của mình, niềm vui này khiến y không biết diễn tả thế nào, kích động sờ cái bụng còn chưa có bất kỳ thay đổi nào của nàng: ” Sao giờ mới nói với ta?”
“Thì chàng đã về đâu.”
“Phải phái người nói với ta chứ.”
“Vội thế làm gì, chàng cũng sắp về mà.” Trác Xảo Nương thẹn thùng vô hạn: ” Vô Hương nói, hoài thai ba tháng đầu, ba tháng đầu hoài thai, tốt nhất không nên cùng phòng…”
“Đúng đúng đúng!” Lãnh Nghệ gật đầu như gà mổ thóc, lúc này chạm vào Trác Xảo Nương còn nhẹ hơn bóc trứng nữa là: ” Bảo bối của chúng ta là quan trọng nhất, lát, lát ta qua chỗ Tiệp Nhi.”
“Tiệp Nhi cũng không được.” Trác Xảo Nương nén cười: ” Nhưng chỗ Tuyền Nhi thì được.”