Phần 535: Tranh đấu vô nghĩa
Đang lúc hai người nhìn nhau, chợt nghe bên cạnh có tiếng ho khẽ, Bạch Hồng mới hơi xấu hổ quay sang giới thiệu hai hán tử bên cạnh: “Đây là Hắc gia, hảo huynh đệ của ta, đây là Long huynh và Hồ huynh.”
Họ Long là người trẻ tuổi, thân hình cao lớn khôi ngô, còn họ Hồ lại là ông già gầy gò.
Người họ Long cười ha hả như chuông đồng, xòe bàn tay to như cái quạt ra: “Tại hạ Long Cương, nhậm chức trong cấm quân, không biết Hắc huynh xưng hô thế nào, nhậm chức ở đâu?”
Lãnh Nghệ bắt tay với hắn, đang định trả lời thì đột nhiên cảm giác tay đối phương phát lực, bàn tay thành cứng như sắt, tựa hồ muốn bóp nát tay y.
Tên này làm sao vậy? Lãnh Nghệ bị bất ngờ, nếu phát kình đấu lại hắn lúc này ắt thua thiệt, vì thế y lập tức thả lỏng toàn thân, tựa hồ chẳng hề nhận ra đối phương đang giở thủ đoạn.
Nhưng Bạch Hồng nhìn ra ngay, cay mày: “Long huynh!”
Long Cương đẩy kình lực tới mười phần, chỉ đợi Lãnh Nghệ có chút phản kháng là tung ra áp đảo, cho y bẽ mặt, dè đâu đối phương lại nhũn như chi chi, hơn nữa Bạch Hồng đã lên tiếng, cười khẩy hai tiếng. Tích tắc hắn thu lực đạo lại, đột nhiên có luồng kình lực cực kỳ cương mãnh phát ra như bài sơn đảo hải.
Rắc, tiếng xương tay sắp vỡ nát vang lên, cơn đau đâm xuyên tim lan khắp toàn thân, không kìm được kêu lớn, vừa định phản kích thì Lãnh Nghệ đã buông tay: “Tại hạ Hắc Nham, kiếm ăn giang hồ thôi.”
Long Cương bị gài bẫy gặp thiệt thòi lớn, không phục: “Ra là Hắc Nham huynh, huynh cũng là người luyện võ, hay chúng ta luận bàn một phen đi.”
Bạch Hồng trầm giọng nói: “Long huynh, không nên làm chuyện không cần thiết, nếu không chuyện chúng ta vừa nói coi như thôi đi.”
Lão giả khẽ lắc đầu ra hiệu: “Hắc huynh đệ đêm Thất Tịch đi tìm Bạch gia hẳn là có chuyện quan trọng rồi, không quấy nhiễu hai vị nữa, cáo từ.”
Trọng tâm câu này chính là đối phương có chuyện quan trọng, nghe vào tai Long Cương chỉ nghĩ đến đêm Thất Tịch, không khỏi sinh liên tưởng, lửa ghen tuông bốc lên ngùn ngụt, để ý gì nữa hừ một tiếng: “Vốn tại hạ định thành tâm thỉnh giáo Hắc huynh, nếu Bạch cô nương nói thế thì thôi vậy. Hắc huynh thật có duyên với nữ nhân, được che chở dưới váy nữ nhân như vậy thì an toàn rồi, bội phục.”
Lãnh Nghệ vốn giữ nụ cười lễ tiết, nghe Long Cương nói vậy thì giờ tắt luôn, y vốn chẳng phải thiện nam tín nữ gì, huống hồ bây giờ địa vị cực cao, dưới tay vô số thủ hạ, sao để người khác dễ dàng xúc phạm mình như thế, quay sang Bạch Hồng: “Xem ra vị Long đại nhân này vô cùng muốn giáo huấn ta một trận, nếu ta không ứng chiến, e là không có tâm tình trải qua Thất Tịch rồi, cô đừng ngăn cản nữa, để ta thử xem nắm đấm của hắn có mạnh như cái miệng của hắn không?”
Loang Cương bước tới một bước, gằn giọng: “Nắm đấm ta không đủ mạnh, đủ đánh ngươi rơi răng là được.”
Lãnh Nghệ nhìn hắn bật cười: “À, ta muốn thử xem.”
Long Cương bảo với Bạch Hồng: “Bạch cô nương yên tâm, ta biết một lang trung, giỏi nhất là làm răng giả.”
Bạch Hồng nhìn hắn thương xót: “Vậy ta yên tâm rồi.”
Long Cương cùng Lãnh Nghệ đi tới sân rộng trước đại điện, hắn vừa đi vừa hoạt động chân tay, đôi mắt độc ác nhìn Lãnh Nghệ nhỏ giọng nói: “Họ Hắc kia, ngươi không xứng với Bạch cô nương, dập đầu lạy ba cái, ta sẽ cho ngươi đi, ngươi còn răng mà ăn cơm, nếu không sau này ngươi chỉ có thể húp cháo mà thôi.”
Lãnh Nghệ tự lẩm bẩm: “Nói nhiều thật đấy, bọn ngốc cứ hay lắm lời.”
“Ngươi muốn chết đừng trách ta, đời răng không còn, xem ngươi có mạnh miệng được nữa không.” Long Cương lùi về hai bước vào thế chiến đấu, xương cốt toàn thân kêu răng rắc, hai nằm đấm xoay tròn một vòng, sau đó mang theo kình phong nhắm thẳng vào mặt Lãnh Nghệ:
Hắn cực kỳ tự tin vào cú đấm của mình, trước kia hắn từng đấm cho một con chiến mã sống sờ sờ ngã không đứng lên nổi, trúng một đấm thôi, hắn tin Lãnh Nghệ không còn cái răng nào.
Đáng tiếc Lãnh Nghệ đâu phải con ngựa không biết né, khi nắm đấm của Long Cương sắp tới gần thì đột nhiên y biến mất rồi. Hắn hơi giật mình, song phản ứng rất nhanh, cho rằng Lãnh Nghệ vòng ra sau mình rồi, giật khuỷu thật mạnh, ai ngờ vẫn đánh vào khoảng trống.
Lãnh Nghệ ở bên cạnh thở dài, đặc điểm lớn nhất trong võ công của y là đơn giản không có động tác thừa: “Ngươi họ Rùa phải không, chậm thật đấy.”
Ai ngờ tên này khá thủ đoạn, đòn giật khuỷu là có tính toán, Lãnh Nghệ vừa lộ vị trí cú giật khuỷu liền biến thành vặn lưng làm đà xoay, chân trái tạt ngang vào thẳng mặt Lãnh Nghệ.
Lần này Lãnh Nghệ không né, khuỷu tay giơ lên chắn đòn, tay kia nhanh như gió đám thẳng vào mé trong đùi Long Cương. Long Cương như bị điện chích, hai lần biến chiêu khiến đòn đánh của hắn đã tận, nhất thời không thể ứng phó kịp, Lãnh Nghệ lên gối dữ dội.
Long Cương nghe thấy tiếng răng mình gãy lìa, cơn đau làm y tên liệt, ngã vật xuống đất, cố mấy lần không ngồi dậy được.
Trận chiến kết thúc trong chớp mắt.
Lão giả vội vàng lao tới, đỡ lấy Long Cương, chỉ thấy răng cửa của hắn không còn nữa, quay sang nhìn Lãnh Nghệ, giọng âm trầm: “Các hạ thật tàn nhẫn.”
Lãnh Nghệ nhún vai: “Có qua không có lại thì thiếu lễ độ quá, hắn muốn đánh gãy răng ta mà.”
Lão già gằn giọng: “Ngươi có biết hắn là quan viên cấm quân không?”
Loại vô dụng thế này đúng là nhiều, bản lĩnh không bằng ai nhưng rõ mạnh miệng, đến khi chịu thua thiệt lại giở quẻ, giống đời sau mấy kẻ suốt ngày biết cha tao là ai không? Lãnh Nghệ ngoáy tai: “Thế à, vậy sau này hắn hô hiệu lệnh, binh sĩ chắc phải giỏng tai lên nghe.”
Bạch Hồng phì cười: “Được rồi, ta đã bảo đừng đánh với Hắc huynh mà không chịu nghe, các ngươi đi đi.”
Lão giả dìu Long Cương, Long Cương muốn tự mình đứng lên, nhưng chân phải hắn không thuộc về bản thân nữa, phải vịn vào ông ta mới đứng được, nhổ ra một ngụm máu: “Hắc Nham, Long mỗ nhớ rồi, sau này sẽ trả lại gấp bội.”
Lãnh Nghệ vẫy tay đáp qua loa: “Ừ, ừ ta đợi.”
Người ta rõ ràng chẳng coi mình vào đâu, Long Cương hận lắm, nhưng chẳng còn cách nào khác, dựa vào lão giả, tập tễnh mà đi.