Phần 532: Bắt gian tại trận. (2)
Bên ngoài ngự hoa viên, Hoa Nhị dẫn theo một đám phi tần, thái giám đông đảo vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ: “Mọi người hôm nay tới đầy đủ, đáng tiếc lại thiếu Đức phi.”
Tu nghi Vương thị nói: “Tỷ tỷ, ả không tới càng tốt, con ngươi ả toan tính, hẹp hòi, ở bên cạnh lúc nào cũng phải cẩn thận mười phần, sợ lỡ một câu thành đắc tội.”
Chiêu ái Lý thị hùa theo: “Đúng đấy ạ, ả còn hay nói xấy tỷ tỷ sau lưng.”
Tiệp dư Tạ thị gật đầu: “Vâng, gọi ả theo để ả nói ngọt nói nhạt mọi người sẽ mất vui.”
Triệu Quang Nghĩa vì lấy lòng cựu thần của Triệu Khuông giận nên không tấn phong hoàng hậu cho phi tần của ông ta, vẫn để Khai Bảo hoàng hậu của Triệu Khuông giận làm chủ hậu cung. Sau khi ông ta tước phong hiệu của Khai Bảo hoàng hậu chuyển cho Hoa Nhị thì nàng tiếp tục làm chủ hậu cung.
Địa vị này đáng lẽ ra sẽ phải là của Lý Đức phi, phi tần có tước vị cao nhất của Triệu Quang Nghĩa mới đúng. Thế nên Lý Đức phi hận Hoa Nhị cũng không có gì lạ, chuyện này ở trong cung ai cũng biết.
Lúc này Lý Đức phi không có ở đây, tất nhiên là bị nói xấu, đổi ngược lại người vắng mặt là Hoa Nhị, vậy thì nàng chính là người phải đón nhận những lời lẽ không hay ho gì.
Hoa Nhị biết rất rõ điều ấy, khẽ thở dài: “Có ai không nói người khác sau lưng đâu, cô ấy nói kệ cô ấy, coi như không nghe thấy là được rồi, hôm nay nếu như tất cả tỷ muội chúng ta tụ hội, vậy thì đừng nên để thiếu ai. Chúng ta đợi thêm một chút, cho người đi tìm là được.”
Vương tu nghi khen: “Tỷ tỷ thật rộng rãi, Đức phi mà nghe thấy chắc là hổ thẹn chết thôi.”
“Thôi mọi người đừng nói người khác nữa, hôm nay chơi vui là được rồi.”
“Đúng thế từ khi tỷ tỷ để tóc tu hành tới nay đã ba năm, tỷ muội chúng ta chưa tụ tập ăn uống một bữa thật vui vẻ. Hôm nay Thật Tịch, giao hẹn trước, tất cả phải say đấy nhé, nếu không là không cho về đâu.”
“Lần nào cô cùng nói phải say mới được, kết quả là cô luôn trốn trước.”
Đám phi tần cười cười nói nói tới ngự hoa viên, không ngờ gặp Xuân Hương và đám cung nữ thái giám của cung Khôn Ninh đứng trước cổng. Đám thái giám cung nữ đều quỳ cả xuống thi lễ. Xuân Hương nhìn thấy Hoa Nhị thì kinh hãi như nhìn thấy ma vậy, thiếu chút nữa là đã quay người chạy vào trong ngự hoa viên rồi.
“Đứng lên cả đi.” Hoa Nhị vờ không biết gì, mỉm cười hỏi: ” Các ngươi là người cung nào, sao lại đứng đây làm gì?”
Xuân Hương đã á khẩu không nói lên lời, một thái giám già dập đầu nói: “Bẩm hoàng hậu, bọn lão nô là người cung Khôn Ninh, Đức Phi nương nương bảo bọn lão nô canh ở đây để vào ngự hoa viên ạ.”
“Ồ, ta đi khắp nơi tìm muội ấy, té ra muội ấy tới trước rồi, vậy là mọi người chung suy nghĩ rồi.” Hoa Nhị vẫy tay gọi các tần phi khác: ” Vậy là đông đủ rồi, chúng ta vào thôi.”
Đám phi tần ríu rít đi qua cổng, Xuân Hương có linh cảm không lành, nhưng ả chỉ là thị nữ nhỏ xíu, cản không được, muốn chạy đi báo tin cũng không dám. Hoàng hậu ở đây, dám chạy vượt mặt sao? Không muốn sống nữa rồi à?
Vương tu nghi hỏi: “Ngự hoa viên rộng như thế, chúng ta tới đâu đây?”
Lý chiêu nghi nhanh miệng nói: “Còn phải hỏi à, trên trời Ngưu Lang Chức Nữ, dưới đất uyên ương thành đôi, vậy tới cây hợp hoan đi.”
Hoa Nhị gật đầu khen ngợi: “Muội nói phải lắm, nơi đó phong cảnh đẹp, ngụ ý hay rất thích hợp cho buổi tụ họp hôm nay của chúng ta.”
Mọi người reo hò đi về phía đó, vòng qua một ngọn giả sơn liền thấy cây hợp hoan trồng nối liền nhau, tán cây rộng tầng nọ phủ tầng kia, dưới lá xanh trên phủ hoa đỏ, vô cùng đẹp mắt.
Đột nhiên mọi người ngừng nói cười, vì nghe thấy tiếng nữ nhân kêu rên tựa đau đớn lại tựa sung sương, cực kỳ dâm đãng.
Tạ tiệp dư đỏ mặt: “Kẻ nào làm chuyện cẩu thả dâm đãng thế?”
Lý chiêu ái ôm hai má nóng ran: “Chắc là cung nữ thái giám làm chuyện đối thực giả phu thê đấy.”
Từ cổ hoàng cung cấm cung nữ thái giám làm chuyện giả loan phụng này, chỉ là cấm không hết, vì trong cung quả thực vô cùng tịch mịch, tìm nhau an ủi là bình thường.
Vương tu nghi tức giận dậm chân: “Đánh chết bọn chúng.”
“Thôi, hôm nay là ngày vui, không nên.” Hoa Nhị cau mày bảo Lý chiêu ái: ” Muội đi đuổi chúng đi, đừng làm mất hứng mọi người, sau này xử lý là được.”
Chiêu ái là vị trí chỉ thấp hơn phi thôi, nàng là phi tần của Triệu Quang Nghĩa, vâng một tiếng đi nhanh tới. Ai dè chốc lát sau ré lên chạy về, mặt càng đỏ hơn, không phải tức giận mà là hưng phấn: “Tỷ tỷ, không phải thái giám cung nữ đâu, mà là… Ái dà, mọi người tới xem thì biết, nhanh lên, nhanh lên.”
Không phải cung nữ thái giám? Nghe thế cả đám nữ nhân hiếu kỳ rảnh việc làm sao kìm được, vội vội vàng vàng chạy tới, chỉ thấy trên bãi cỏ dưới cây hợp hoan, Lý Đức phi toàn thân trần truồng, tóc tai xõa tung cưỡi lên người tên béo không ngừng nhấp nhô. Động tác cuồng nhiệt, gương mặt sung sướng, tiếng rên siết như quên hết thảy xung quanh.
Cả đám phi tần nhìn trố cả mắt, nửa không thể tin nổi, nửa hưng phấn, chỉ có số ít quay mặt đi.
Hoa Nhị mặt tím tái đi nhanh tới, cầm vò rượu trên bàn gần đó, hất vào hai người, quát lớn: “Các ngươi làm trò gì thế này?”
Hai người đang say sưa giao hoan tức thì như sét đánh, tích tắc thét lớn, đẩy mạnh đối phương ra, cuống cuồng tìm y phục, nhất thời không tìm ra. Lô Đa Tốn cầm vò rượu che hạ bộ, Lý Đức Phi ngồi bệt dưới đất, nhìn đám phi tần trước mặt, sợ tới lặng người.
Lý Đức phi bàng hoàng, chỉ nhớ mình bị đánh ngất, sau đó… Như một giấc mơ vậy, trong người vô cùng khao khát, bên cạnh lại có một nam nhân trần truồng, cả hai cứ thế lao vào nhau.
Giờ nàng mới nhận ra, không phải là mơ, không biết chuyện gì, nhưng đoán ra mình trúng quỷ kế của Hoa Nhị rồi, mặt vặn vẹo: “Ngươi, ngươi thật ác độc.”
Hoa Nhị nổi giận quát: “Im mồm, thứ không biết liêm sĩ, dâm loạn cung cấm, bản cung chưa xử phạt ngươi lại còn lên tiếng xúc phạm bản cung à?”
Lý chiêu ai địa vị chỉ dưới Lý Đức phi, chỉ cần Lý Đức phi ngã ngựa rồi, cơ hội nàng là lớn nhất, làm gì có chuyện không tranh thủ, xông lên tát chát vào mặt Lý Đức phi: “Gian phụ ngươi tư thông đại thần, còn dám vô lễ với hoàng hậu, không coi ai ra gì nữa sao?”