Phần 531: Bắt gian tại trận. (1)
Hoa Nhị hơi khựng người, nàng biết Lãnh Nghệ nói ông ấy ở đây là ai, gần đây nàng thi thoảng cũng đắn đo chuyện này, đôi lúc trong giấc mơ của nàng, người xuất hiện là Lãnh Nghệ chứ không phải tiền phu, khẽ cắn môi: “Người ấy nếu bằng một nửa chàng thôi, Hậu Thục đâu diệt vong.”
Đây chính là điều Lãnh Nghệ đang âm thầm làm, y muốn Hoa Nhị dần chuyển quyến luyến kia tới mình, tay lần vào trong áo, xuôi xuống dưới chụp lấy bầu ngực nở nang, vừa xoa nắn vừa nói: “Thứ mất đi, đôi khi có thể lấy về mà.”
Hoa Nhị rên khẽ: “Có chàng là có tất cả, thiếp không mong gì hơn nữa, hôm nay ở lại với thiếp nhé.”
“Chúng ta còn chuyện phải làm, ta không thể lần nào cũng đánh thuốc mê Mạnh Hoa, chỉ có thực hiện được kế hoạch của chúng ta rồi, khi đó mới có thể ở cùng nhau không cần lo sợ gì.” Lãnh Nghệ rút tay ra:
“Vâng!” Hoa Nhị hơi buồn, hôm nay là Thất Tịch, nàng muốn ở bên tình lang, nhưng cũng không muốn làm hỏng chuyện: ” Nghe chàng.”
“Ngoan lắm.” Lãnh Nghệ bẹo gò má trắng trẻo của nàng: ” Vậy làm theo lời ta nói đi.”
Hai người uống thêm một lúc, Lãnh Nghệ mới thay mặt nạ rời đi, giữa đường tới chỗ vắng vẻ liền bị thị nữ Xuân Hương của Lý Đức phi chặn lại.
Xuân Hương phẩy phẩy tay trước mũi, dáng vẻ không hài lòng: “Uống bao nhiêu rượu mà mùi khiếp thế?”
Lãnh Nghệ vội khom người: “Hôm nay là Thất Tịch, nương nương thưởng rượu, uống hơi quá chén.”
Xuân Hương nhìn trái phải, không thấy ai mới gọi: “Đi theo ta.”
Hai người tới cung Khôn Ninh, Lý Đức Phi ngửi thấy mùi rượu trên người y, dùng khăn tay che mũi: “Hôm nay có chuyện gì vui mà uống nhiều rượu thế?”
Lãnh Nghệ cười ngốc nghếch: “Bẩm nương nương, hôm nay hoàng hậu triệu kiến Lô Đa Tốn đại nhân, hai người uống rượu ca hát, ngâm thơ làm từ, rất cao hứng. Cho nên thưởng cho bọn hạ nhân lão nô rất nhiều rượu thịt.”
Lý Đức Phi vừa nghe vậy từ khó chịu liền biến thành mừng rỡ, tới bên cạnh Lãnh Nghệ, không cả để ý tới mùi rượu nữa, cúi người hỏi nhỏ: “Lô Đa Tốn có phải thường hay tới chỗ Hoa Nhị không?”
Lãnh Nghệ gật đầu: “Dạ, ngày nào cũng tới.”
Lý Đức Phi càng thêm kích động: “Họ làm gì?”
“Dạ, nói chuyện.”
“Chỉ nói chuyện thôi sao?”
Lãnh Nghệ làm ra vẻ suy nghĩ: “Còn uống rượu nữa, lão nô thấy Lô đại nhân lúc đi về có mùi rượu, đi còn không vững.”
Lý Đức phi thở gấp lại tới gần Lãnh Nghệ hơn chút nữa, giọng thêm cấp thiết: “Thế Hoa Nhị có uống rượu không?”
“Uống say luôn ạ, lần nào cũng phải có cung nữ dìu về, hôm nay lão nô đoán chắc là say rồi.”
“Chỉ hai người họ uống với nhau thôi sao? Ở đâu?”
“Dạ, trong chòi nghỉ mát ở ngự hoa viên, nương nương đuổi hết người khác ra ngoài, sai thái giám canh cổng, lão nô không biết làm gì nữa.”
Để ngươi biết mới là lạ đó, tuy Lý Đức Phi bỏ tiền mua chuộc được Mạnh Hoa, nhưng trong lòng khinh bỉ loại vì tiền tài mà bán chủ này vô cùng, đã ngầm suy tính, chỉ cần xong việc này là sẽ giết hắn để bịt miệng, thế mới an toàn.
Nhưng tên đó được việc lắm, không còn nghi ngờ gì nữa rồi, hôm nay là ngày Ngưu Lang Chức Nữ gặp nhau mà, gian phu dâm phụ đó cũng muốn làm một vụ gặp gỡ trên cầu Ô Thước đây, tối nay nhất định có trò hay. Lô Đa Tốn sao? Hoa Nhị không dụ dỗ được kẻ nào khá hơn à, thật đáng khinh bỉ. Lý Đức phi thở mạnh hỏi: “Cụ thể ở đâu?”
“Là cây hợp hoan…” Lãnh Nghệ say tới nói năng lẫn lộn: ” À là chòi nghỉ bên cạnh cây hợp hoan chứ.”
Lý Đức phi hiển nhiên đã biết cây hợp hoan ở đâu, đuổi Lãnh Nghệ đi, không cho y tiết lộ chuyện này với người khác, sau đó hưng phấn dẫn Xuân Hương cùng hơn mười thái giám cung nữ tới ngự hoa viên, chuẩn bị bắt gian.
Cổng ngự hoa viên quả nhiên là đóng chặt, còn có hai thái giám của Phúc Ninh cung trông coi.
Lý Đức phi đi tới sắc mặt như thường, tựa hồ đi ngang qua: “Sao lại đóng cửa ngự hoa viên như thế?”
Thái giám vội thi lễ đáp: “Là lệnh của hoàng hậu nương nương ạ.”
“Nương nương của các ngươi ở trong đó phải không?”
“Dạ.”
“Còn ai nữa?” Lý Đức phi lại hỏi:
“Còn có Lô Đa Tốn đại nhân, đang bẩm báo quốc sự ạ.” Thái giám khom người đáp:
Lý Đức phi mừng phát cuồng luôn rồi, Mạnh Hoa nói không sai, lòng khinh bỉ, cái gì mà bẩm báo quốc sự, làm chuyện dơ bẩn thì có, bề ngoài cố gắng không để biểu lộ ra chút nào: “Mọi năm tới Thất Tịch, quan gia luôn mở tiệc mời phi tần trong cung, năm nay quan gia xuất chinh, tập tục này đành do bản cung nối tiếp, không thể để các tỷ muội khác nói bản cung không biết làm người. Mở cửa đi, hôm nay bản cung muốn bày tiệc ở ngự hoa viên.”
“Chuyện này…” Hai tên thái giám do dự: ” Hoàng hậu lệnh, không được mở cửa cho người ngoài quấy nhiễu.”
“Bản cung mà là người ngoài à?” Lý Đức phi nhướng mày, quát: ” Mở.”
Mấy thái giám phía sau Lý Đức Phi dạ một tiếng xông lên, làm ra vẻ sắn tay áo muốn đánh nhau, hai tên thái giám kia thấy đối phương đông người lại hùng hổ như thế, vội ôm đầu chạy mất, làm đám Xuân Hương cười khanh khách.
“Thủ hạ cũng ăn hại như thế, Hoa Nhị đúng là vô dụng.”
Lý Đức phi nghênh ngang đắc ý đi vào, sợ Hoa Nhị ở bên trong còn bố trí người canh gác, như thế càng đi đông người càng dễ bị lộ, dặn mấy thái giám cung nữ: “Các ngươi canh ở đây, nghe hiệu lệnh của bản cung, đợi bản cung hét lên là tất cả cùng xông vào nhé.”
Xuân Hương kích động gật đầu: “Nương nương cứ yên tâm, chỉ cần một tiếng hô của nương nương là bọn nô tỳ tới ngay lập tức.”
Lý Đức Phi hít sâu một hơi rồi rón rén đi vào, đi rất cẩn thận, ba bước dừng một lần quan sát, tới gần cây hợp hoan, nàng liền nấp vào trong ngu rừng nhỏ, chẳng ngại nước mưa đọng lại dính ướt váy, từng bước đi về phía chòi nghỉ mát. Quả nhiên nhìn thấy Lô Đa Tốn đang ở bên trong, tựa hồ uống say gục ở lan can, chỉ là không thấy Hoa Nhị đâu, đang lấy làm lạ gáy bị người ta đánh mạnh, ngất xỉu.