Phần 527: Thách thức
Hôm sau Lãnh Kệ quay lại công trường, do mưa lớn, đúng là có vài chỗ sạt lở, nhưng không có thương vong về người. Hiện chỉ mưa li ti, không tạo ra nguy hiểm gì nữa.
Hỏi tới đám thích khách thì không truy được ra manh mối gì cả.
Đang bận bịu thì Lý Kế Long cầu kiến, ông ta phụ trách tổ chức tuyển chọn quan quân cấp thấp, bận không kém gì y mới đúng, bỗng nhiên tới đây khẳng định có chuyện rồi. Lãnh Nghệ triệu kiến.
Rất nhanh Lý Kế Long tới nơi, không rườm rà, trực tiếp chắp tay nói: “Lãnh thống lĩnh, Ngô Phối Tường không cho binh sĩ tổ chức tuyển chọn.”
Lãnh Nghệ nhướng mày: “Có nói lý do không?”
“Có ạ, hắn nói bọn họ là thân binh hộ vệ của quan gia, thăng giáng gì cũng phải do quan gia, nói bọn họ tham gia thi công là không tệ rồi. Binh sĩ của hắn không cho người của thuộc hạ vào, thuộc hạ thấy bọn chúng thi công cũng chỉ làm cho có vậy thôi. Giờ phải làm sao?”
Các tướng lĩnh cấp cao đều nhìn Lãnh Nghệ, muốn xem y đối phó với trở ngại khó nhằn này thế nào.
Lãnh Nghệ trầm giọng: “Ngô Phối Tường à, được, chúng ta đi xem sao.”
Vì Lãnh Nghệ chỉ quy hoạch khởi công một phần mười Kim Minh Trì, nên địa điểm thi công các quân đều gần sát nhau, đi một cái tới ngay.
Thấy đội hộ vệ của Lãnh Nghệ tới, binh sĩ trong quân doanh của Ngô Phối Tường sợ hãi cúi đầu, có tên vội chạy đi bẩm báo.
Lãnh Nghệ không vội xông vào, thong thả đi quanh xem xét.
Mãi hồi lâu Ngô Phối Tường mới dẫn mười mấy hộ vệ cao lớn ra, giọng điệu lười nhác, hiển nhiên không coi y ra gì: “Lãnh thống lĩnh, có gì chỉ giáo?”
Lãnh Nghệ nhìn mặt dài như ngựa của hắn, hỏi: “Ngô sương chủ, nghe nói người từ chối không cho người ta phái tới tổ chức thi tài vào quân doanh của ngươi.”
“Đúng.” Ngô Phối Tường không quanh co:
“Vì sao?” Con ngươi Lãnh Nghệ co lại:
“Ta nói lý do cho Lý Kế Long rồi, không muốn lặp lại.”
“Quan gia trước ki bắc chinh, giao cho ta thống lĩnh cấm quân xây dựng Kim Minh Trì, còn ban cho ta bảo kiếm, kẻ nào kháng lệnh, giết không tha, ngươi biết chứ?”
“Biết!”
“Vì sao còn kháng lệnh?”
“Lý do ta nói rồi, không muốn lặp lại.” Ngô Phối Tường cười nhạt nhìn Lãnh Nghệ thách thức:
Vốn biết tên này cứng đầu cố chấp, không ai nghĩ hắn ngang nhiên chống đối như thế, đám tướng lĩnh đi sau Lãnh Nghệ đều thầm kinh hãi, tuy vậy bọn họ dù phục tùng mệnh lệnh của Lãnh Nghệ, nhưng uy vọng của y thì chưa đủ để người ta hoàn toàn đứng về phía y.
Thái độ đối phương như thế rõ ràng nói lý tốn công rồi, Lãnh Nghệ không thừa lời: “Ngươi nhất định đối kháng với bản quan?”
Ngô Phối Tường bước tới hai bước: “Trên đời này trừ quan gia ra không ai chỉ huy được lão tử, đặc biệt là một tên thư sinh miệng còn hôi sửa càng không đủ tư cách.”
Lãnh Nghệ chậm rãi nói: “Bắt lấy.”
Mấy đệ tử của Vô Mi đạo trưởng xông lên, mười mấy hộ vệ hình dạng kỳ dị của Phô Phối Tường ngăn cản, dễ dàng đánh bại năm người. Vô Mi đạo trưởng biến sắc, mười mấy tên này võ nghệ đều là hạng nhất, thậm chí có tên còn lợi hại hơn lão giả kia.
Lãnh Nghệ sầm mặt cũng nhìn ra, Ngô Phối Tường này hành thích mình cũng dự phòng bị mình đáp trả rồi, mười mấy người này không phải binh sĩ, nhất định là cao thủ được mời tới, gằn giọng: “Ngươi chống lại bắt giữ?”
“Họ Lãnh kia, ngươi không có tư cách bắt ta. Ngươi tổ chức cái thi tài gì đó là muốn biến cấm quân thành thân binh của Lãnh gia! Muốn tạo phản! Nằm mơ! Cho ngươi biết, bản quan đã báo lên quan gia, ngươi đợi cả nhà bị chém đi.” Ngô Phối Tường thấy hộ vệ của Lãnh Nghệ không làm gì được mình càng tự tin ngông cuồng thách thức, huống thân binh của hắn đã gọi quân trong doanh kéo tới:
“Bản quan chỉnh đốn cấm quân được quan gia cho phép! Ngươi không chỉ bất tuấn thượng lệnh, còn xúc phạm thượng ti, Ngô Phối Tường, đừng cho rằng ngươi làm chuyện gì sau lưng không ai biết, nhớ câu nói của ngươi, ngươi muốn đem tính mạng cả nhà ra chơi đùa, vậy chúng ta chờ xem đi.” Lãnh Nghệ không muốn có cuộc chiến trong quân, ngăn cản người bên mình tiến lên, chỉ nói:
Ngô Phố Tường xoay người đi, quay về lều không nói thêm lời nào.
Những người ở lại hết sức lúng túng, e dè nhìn sắc mặt Lãnh Nghệ, sợ y thẹn quá hóa giận trút lên mình. Lãnh Nghệ đúng là toàn thân sôi sùng sục, nhưng y kiềm chế rất tốt, bình thản quay sang Lý Kế Long nói: “Ngươi tiếp tục tiến hành thi tài ở quân khác.”
Lý Kế Long khó xử: “Nếu ở đây không triển khai được, thuộc hạ lo nơi khác cũng sẽ học theo.”
“Xảy ra chuyện đó hẵng nói.”
Hôm sau Lãnh Nghệ triệu tập các tướng lĩnh tới nghị sự sảnh của tam gia dự họp, Ngô Phối Tường không đi, phái cấp phó của mình thay thế, nói là bệnh phải nghỉ, nhưng ai cũng hiểu là việc, hắn đang đả kích uy vọng của Lãnh Nghệ.
Trong cuộc họp Lý Kế Long bẩm báo, các sương chủ khác thấy y không làm gì được Ngô Phối Tường quả nhiên cũng ngầm chống đối, thi thì cứ thi, thi xong không chấp nhận người được tuyển chọn, cứ dùng người cũ.
Chuyện này hiển nhiên khiến uy danh của Lãnh Nghệ trong quân sụt giảm mạnh, những ngày sau đó, binh sĩ thi công cũng lười biếng, nếu đội giám sát đòi xử phạt kẻ nào là cả đám xúm lại dùng số đông phản kháng, sợ xảy ra biến loạn, nên đội giám sát phải lùi bước.
Công trường vì thế ngày một loạn.
Cứ thế này thì hỏng mất, Lãnh Nghệ biết không thể đợi được nữa, gửi một phong thư vào hoàng cung, rất nhanh Mạnh Hoa lại được phái tới Lãnh phủ.
Sáng sớm hôm đó mây đen kín trời, thế nào cũng có một trận mưa nữa.
Ngô Phối Tường tiêu diêu ngồi trên ghế trong phủ, được thị nữ xinh đẹp xoa bóp.
Lúc này trông cửa đi vào báo: “Lão gia, có Lý công công tới truyền chí chỉ của hoàng hậu.”
Ngô phối tường gọi phu nhân của mình tới dặn dò vài câu.
Ở đại đường, hương án đã bày xong, thái giám truyền chỉ đứng đại hồi lâu chỉ thấy Ngô phu nhân đi ra hỏi: “Ngô tướng quân đâu?”
Ngô phu nhân thi lễ: “Quan gia nhà thiếp thân ở công trường ngày đêm vất vả nhiễm phong hàn nằm trên giường nhiều ngày không dậy nổi.”
“Vậy thì phu tiếp chỉ thay cũng được.”
Thái giám truyền chỉ tuyên bố ý chỉ của Hoa Nhị hoàng hậu, triệu tập văn võ tới thái miễu để cầu phúc quan gia bắc chinh khải hoàn, gọi là truyền chỉ, thực ra chỉ là thông báo thôi, nên không cần quá chính thức, viên thái giám thở dài nói nhỏ: “Quan gia lần này ngự giá thân chinh bắc phạt, dọc đường không quá thuận lợi, đã hai tháng rồi mà chưa đánh tới kinh thành Bắc Hán. Binh sĩ thương vong vô số, hoàng hậu lòng lo lắng mới quyết định tái thái miếu dâng hương…”
Ngô phu nhân cười lấy lòng: “Nhờ công công về nói với hoàng hậu nương nương, quan nhân nhà thiếp thân sức khỏe không tốt, không đi được.”
Thái giám truyền chỉ mặt tối đen: “Phu nhân sao lại nói lời ấy, ta nghĩ Ngô tướng quân không thể không hiểu chứ, mai bách quan tới cầu phúc cho quan gia, không thể thiếu một ai, dù trọng bệnh nằm cáng cũng phải đi. Đương nhiên nếu có người không muốn cầu phúc cho quan gia thì không cần đi làm gì.”
Ngô phu nhân hoảng sợ: “Sao có thể thế ạ.”
“Không phải thì tốt.” Thái giám truyền chỉ nói còn phải tới nơi khác truyền chỉ, cáo từ đi ngay: