Phần 526: Phụng Nhật đệ tứ quân
Đúng là một câu hỏi ngu xuẩn, bọn chúng đều thế, lúc giết người thì rất hung hăng tàn nhẫn, đến khi người ta giết lại thì đặt ra những câu hỏi ngu xuẩn, Lãnh Nghệ trả lời lão bằng nhát cứa lên chân, giọng lạnh lẽo: “Mưa to lắm, vết thương của ngươi không khô được, ngươi sẽ chảy máu từ từ mà chết, ngươi sẽ nhìn thấy hình dáng tử thần, nghe thấy bước chân của hắn, cảm thấy đôi tay của hắn đang kéo linh hồn ngươi khỏi thi thể, còn ngươi chỉ có thể trơ mắt nhìn.”
Hoàng Khải răng va vào nhâu lập cập.
“Ai sai ngươi giết ta?”
“Không ai cả, ta thấy ngươi cải biên cấm quân, làm huynh đệ của ta bị chia rẽ… Á…”
Lãnh Nghệ lại cứa lên chân lão cái nữa: “Ngươi không phải chủ mưu, nói đi.”
Hoàng Khải cắn chặt răng.
Ánh đao loáng lên, ba ngón tay lão bị chặt đứt. Có câu mười ngón tay nối liền với tim, Hoàng Khải kêu thảm, giơ tay lên, máu tươi tuôn ra như suối, không cách nào kìm lại được.
“Đã nói được chưa?”
Hoàng Khải môi run lẩy bẩy, cảm thấy sinh lực toàn thân đang trôi đi, hai tai ù ù, trước mặt cũng dần dần tối tăm.
Cái chết! Nó đã ở rất gần!
Á! Hoàng Khải tưởng đã đạt tới tột cùng nổi đau, lần này một bàn tay của hắn bị chặt đứt.
Lãnh Nghệ không nhiều lời nữa, giọng khô khốc: “Ai?”
“Sương, sương chủ Phụng Nhật tả sương, Ngô Phối Tường.”
Sương chủ cũng là đô chỉ huy sứ, nắm năm quân, tổng cộng hai vạn năm nghìn người! Hơn nữa Phụng Nhật, Thiên Uy, Long Vệ và Thần Vệ gọi là cấm quân tứ quân, tinh nhuệ trong tinh nhuệ! Lãnh Nghệ cũng rất kiêng dè nên định để tứ quân tới cuối cùng mới ra tay, vậy mà đối phương đã ra tay trước rồi.
Lãnh Nghệ gật đầu: “Vì sao lại muốn giết ta? Không thể chỉ vì ta muốn cải biến cấm quân được, nếu chỉ có thế, các ngươi có thể thông qua áp lực triều đình mà.”
Cuộc chơi nào cũng có luật của nó, nếu vì đấu tranh chính trị mà tùy ý giết người, phá hỏng luật lệ, kết cục không tốt đẹp gì.
“Đại nhân, ta không bi… Á…” Hoàng Khải vừa thốt ra chữ không thì đao đã chém đứt chân hắn, đợi Lãnh Nghệ kê đao vào chân còn lại của lão thì lão sụp đổ rồi, thở hồng hộc: ” Nghe, nghe nói là vì khởi sự… Muốn ngăn cản đại nhân…”
“Còn ai nữa không?”
“Ta… Ta không biết, ta, chỉ biết nghe lệnh Ngô tướng quân…”
Cái này cũng hợp lý, vì thẩm vấn Tống Kỳ, Đảng Tiến, cũng nói thế, họ chỉ biết lệnh cấp trên trực tiếp thôi, Tề vương đúng là rất cẩn thận.
Nếu không biết thì chẳng có giá trị gì rồi, Lãnh Nghệ buông đao, đột nhiên đấm thẳng vào mặt Hoàng Khải, đấm liên tiếp, đấm tới khi mặt lão lõm lại nát bét như dưa hấu thối rồi giang tay ra cho nước mưa xối trôi máu trên người, lẩm bẩm: “Ngô Phối Tường, ngươi muốn chơi ta thì chờ xem.”
Sau đó y đập nát mặt toàn bộ đám hắc y nhân bị giết, soát người không thấy có gì bại lộ thân phận của chúng mới biến mất trong màn mưa.
Lại qua một lúc nữa, đằng xa có tiếng vó ngựa gấp gáp, một đội kỵ binh xông vào rừng, đi đầu là Thạch Thủ Tín, hai bên là Vô Mi đạo trưởng và Đồ Du đại sư.
“Chính là chỗ này, Lãnh thống lĩnh trốn vào khu rừng này.”
“Bao vây, tìm kiếm Lãnh thống lĩnh, gặp tặc nhân phải cố gắng bắt sống.”
Mấy trăm kỵ binh tản ra, liên tục hô lớn “Lãnh thống lĩnh”, lúc này mưa đã nhỏ hơn, trong rừng không có tiếng động nào, làm mọi người thấp thỏm.
Chốc lát sau có binh sĩ hét lên: “Tướng quân, nơi này có thi thể mặc áo đen.”
Đám Thạch Thủ Tín phóng ngựa tới đó, nhìn cách ăn mặc của cái xác chết đã bị đập nát mặt đó, Vô Mi đạo trưởng khẳng định: “Đúng rồi, chính là đám thích khách đó.”
Đồ Du đại sư nhen lên hy vọng: “Xem ra có người ngầm viện trợ có lẽ Lãnh đại nhân không nguy hiểm nữa.”
Từng cái thi thể được tìm thấy, tuy đều bị đánh nát mặt, nhưng không nghi ngờ gì nữa, là đám thích khách kia, nhất là lão giả lợi hại cũng bị giết rồi, mọi người đều thêm tin tưởng, đồng thanh hô lớn.
Rốt cuộc có binh sĩ hoan hỉ reo lên: “Tìm thấy rồi, Lãnh thống lĩnh ở trong ao.”
Toàn quân kéo về phía đó, chỉ thấy cái ao bùn đục ngầu, Lãnh Nghệ trông hết sức thảm hại đứng trong ao nước, tay cầm ống lau sậy.
Vô Mi đạo trưởng và Đồ Du đại sư cùng lao xuống, đỡ Lãnh Nghệ: “Đại nhân không sao chứ?”
“Không sao!” Lãnh Nghệ giơ cao ống lau sậy cười ha hả: ” Ta trốn trong ao nước, dùng cái này để thở, tới khi nghe thấy các ngươi la hét… Cuối cùng các ngươi không phụ kỳ vọng của ta, bắt hết bọn chúng rồi chứ?”
“Bọn chúng bị giết hết rồi ạ.”
“Giỏi, các ngươi làm rất tốt.”
Hai người xấu hổ: “Không phải bần đạo, hai người chúng tôi đi tìm Thạch tướng quân, về tới nơi thì chúng bị giết rồi.”
“Ồ, ai giúp chúng ta thế?”
“Không rõ ạ…”
Thạch Thủ Tín đứng trên ao cảnh giới: “Mau dìu Lãnh thống lĩnh lên, đừng ngâm trong ao, kẻo nhiễm lạnh.”
Ba người gặp lại nhau mừng quá quên hết cả, nghe vậy vội dìu Lãnh Nghệ lên bờ.
Lãnh Nghệ vừa lên bờ đã hỏi: “Công trường có làm sao không, thương vong thế nào?”
Thạch Thủ Tín ngạc nhiên: “Không có, công trường đâu có chuyện gì.”
Vô Mi đạo trưởng ở bên nói: “Đại nhân, từ chuyện tập kích xem ra đây là âm mưu dụ đại nhân khẩn cấp tới công trường, không mang đủ hộ vệ để hành thích.”
Lãnh Nghệ vỗ đầu: “Đúng thế thật, mau phái người tới phủ bắt mấy tên tặc nhân đó.”
Thạch Thủ Tín chắp tay: “Mạt tướng đã phái người tới phủ rồi, nhưng e chúng đã trốn hết. Chuyện nên làm bây giờ là thay y phục khô, tránh bị lạnh, hung thủ là ai, thong thả tra không muộn.”
Lãnh Nghệ gật đầu, cưỡi con ngựa khác, được Thạch Thủ Tín dẫn quân bảo vệ, về tới tận thành. Tránh người nhà lo lắng, Lãnh Nghệ dặn họ không được nói ra.
Ba thê thiếp của Lãnh Nghệ thấy y ướt sũng vội chuẩn bị nước nóng, trang phục khô còn cả canh gừng, y chỉ nói là tới công trường không may bị ngã. Lãnh Nghệ cũng trọng thưởng cho Vô Mi đạo trưởng và Đồ Du đại sư, đồng thời phủ tuất người chết.