Phần 525: Thợ săn và con mồi. (2)
Ả nữ nhân định xách kiếm đuổi theo, lão giả gọi: “Đuổi không kịp đâu, mau tìm tên cẩu quan giết đi, chớ hỏng việc lớn.”
Thế là còn lại chín tên áo đen cũng chạy về phía Lãnh Nghệ vừa hô hoán.
Mưa mỗi lúc một nhiều, tạo thành bức tường nước khổng lồ, làm tầm nhìn giảm xuống cực thấp, bọn chúng đuổi tới nơi vừa phát ra tiếng nói, nào thấy bóng dáng Lãnh Nghệ đâu.
Tất cả lại tản ra, nhìn thì không rõ, nghe thì không được, mà dấu vết cũng không còn nốt. Cả đám như ruổi không đầu, chỉ biết tìm loạn khắp nơi.
“Á!”
Ả nữ nhân nghe thấy tiếng hét quay sang chỉ kịp thấy một tên đồng bọn bị tên xuyên ngực, vừa sợ vừa giận: “Mọi người cẩn thận, cẩu quan tìm được cung tên chúng ta để lại, phải…”
Á, lại có tiếng hét nữa cắt ngang lời ả, thêm một tên bị giết rồi, vẫn trúng tên vào ngực, đang có giật, hẳn không sống nổi nữa.
Ả nữ nhân không định cứu đồng bọn mà xác định hướng tên bắn rồi đuổi theo về phía đó. Đang lúc ả đang như cơn điên tìm kiếm khắp nơi thì một mũi tên bắn về phía ả, kinh hoàng chém bay mũi tên.
Cứ theo phía mũi tên mà chạy, không ngờ thấy lão giả đang đứng đó, mắt như chim ưng quét khắp một lượt.
Uỳnh! Uỳnh! Sấm nổ liên hồi kỳ trận, lão giả nãy giờ ngưng thần nghe ngóng động tĩnh, song làm sao nghe thấy được: “Không phải tên cẩu quan, khi kẻ đó giết người của ta, ta ở rất gần, chạy ngay tới nơi bắn cung mà không thấy ai, chứng tỏ là y có người khác giúp, chứ cẩu quan không biết võ công, khoảng cách gần như thế, người không có võ công không thể thoát.”
“Vậy phải làm…”
Ả nữ nhân vừa nói tới đó lại có thêm tiếng kêu thảm, hiển nhiên chúng lại chết thêm một người, nhưng không ai vội truy đuổi mà phi thân lên hai cây cao, nhưng trừ mưa gió làm cho bụi cỏ lay động thì tên thích khách kia chẳng để lại đấu vết nào.
Lão giả nhận ra tình thế nghiêm trọng rồi, kẻ này vô cùng bình tĩnh, giết chết đối phương xong là không nhúc nhích gì thừa thãi. Điều này không chỉ nói lên đối phương cực kỳ trấn định, còn chứng tỏ hắn rất tự tin vào võ công của mình.
Đây là một đối thủ đáng sợ.
Lão giả ra hiệu ả nữ nhân tiếp tục tìm, còn mình thì ở phía trên quan sát, ả nữ nhân tạo tư thế ưu mỹ rồi mới nhảy xuống không trung.
Lão vẫn chú ý động tĩnh xung quanh, thoáng cái đã nghe thấy tiếng giao phong, lòng mừng thầm nhảy xuống, người ở lưng chừng không đã nghe thấy tiếng cười lớn của ả nữ nhân, nghe đắc chí lắm hẳn là phát hiện ra địch rồi, nhưng sau đó ngừng bắt.
Đến khi lão tới nơi thì ả nữ nhân, dựa vào một thăn cây, máu tươi chảy ra không ngừng.
Lão ta chẳng tới xem ả sống chết thế nào mà lập tức phát huy khinh công tớ mức cực hạn truy đuổi, nhưng chạy liền mấy chục trường, chém nát không biết bao nhiêu bụi cây ven đường mà vô ích.
Cuối cùng lão phải quay lại chỗ ả nữ nhân kia, nhưng ả đã gục xuống bên bãi cỏ, đầu nghẹo sang bên. Lão tử nâng đầu ả lên, thấy mắt đã vô thần, miệng trào máu tươi, nhìn tới ngực thì hít sâu một hơi, đồi ngực ngạo nghễ căng tròn giờ chỉ còn lại một bên, bên còn lại bị đấm lõm, như trúng phải đá trên trời rơi xuống.
Ra tay với một nữ nhân thế này thật tàn nhẫn.
Cứ tưởng ả chết rồi, không ngờ lão ta vừa đỡ dậy, ả còn gắng gượng nói ra ba chữ: “Thiết… Bố… Sam…”
Nói tới đó chết hẳn.
Lão giả ngay lập tức hiểu ra, đối phương là cao thủ ngoại gia, luyện Thiết Bố Sam tới tột đỉnh, đao thương bất nhập, vì thế dùng thân chịu một kiếm của ả, sau đó toàn lực tung chiêu dứt điểm khiến ả bất ngờ, mới có thể giết nhanh như vậy.
Lại có tiếng hét nữa.
Lão giả không đi tìm, thậm chí không đứng lên, lại còn nhắm mắt lại, lặng lẽ chờ đợi. Lão biết, người kia sẽ tới tìm mình, lão phải chuẩn bị trạng thái tinh thần tốt nhất.
Sấm vẫn nổ, tiếng kêu thảm vẫn tiếp tục, khi lão đếm tới thứ tám thì trời đất yên bình, chỉ còn lại tiếng mưa như trút.
Toàn bộ người xuất kích hôm còn mình lão thôi.
Lão giữ tư thế ngồi để bản thân dung hợp vào cỏ cây, mưa gió xung quanh, không lâu sau, lão nghe thấy một nơi tiếng mưa khác lạ so với nơi khác, không giống rơi trên mặt đất, vậy là kẻ kia tới rồi.
Mặc dù kẻ đó di chuyển gần như không có tiếng động, lão ta cũng đâu dựa vào tiếng bước chân, nhếch mép cười lạnh.
Đợi tiếng mưa khác biệt kia đến chỗ lão gần lắm rồi, đã lọt vào phạm vi công kích của trường kiếm, lão ta vốn đang ngồi mà chẳng động tác chuyển tiếp nào, kiếm chém ra như cầu vồng về phía sau.
Trúng.
Tóm được rồi nhé, lão xoay người định bồi thêm nhát chém nữa, nhưng người cứng đờ, tên đó là thủ hạ của lão.
Còn đang ngạc nhiên thì có sát khí ngùn ngụt tập kích sau lưng.
Hự, trúng một đòn mạnh sau lưng, lão giả vẫn nhịn đau định mượn đà lao thẳng về phía trước, nhưng chân chẳng nhe lệnh, người ngã dập mặt xuống đất, bùn đất tung tóe, nhìn lại chân đã bị trúng nắm sáu mũi phi đao…
“Ngươi là ai?” Nước mưa rưới lên mặt, tóc tai tán loạn dán lên mặt, thân thể không thể động đậy, xuyên qua màn mưa, lão chỉ thấy một người mặc quan bào, tay cầm đao của thủ hạ lão, đang đi tới:
Người đó đã tới rất gần, mắt lão trợn tròn tới không tin nổi.
Người giết họ không ngờ là đối tượng họ muốn giết, thống lĩnh Lãnh Nghệ.
Tất nhiên là Lãnh Nghệ rồi, y mỉm cười: “Ta cũng thấy giọng ngươi quen quen, thì ra là bộ quân Phụng Nhật tả sương đệ tứ quân, đô ngu hầu Hoàng Khải, giỏi, võ công cao lắm, làm ta bất ngờ hơn.”
Đô ngu hầu chỉ là chức vị không đáng nhắc tới trong số tướng lĩnh, vậy mà Lãnh Nghệ nhớ chính xác làm Hoàng Khải kinh hãi lần nữa: “Ngươi biết võ công à?”
“Giờ ta hỏi ngươi chứ không phải ngươi hỏi ta, người ngươi dẫn theo đều là của đệ tứ quân?”
“Trừ nữ nhân kia là sát thủ ta mời về, còn lại là của đệ tứ quân.”
Lãnh Nghệ gật gù: “Ai phái ngươi tới giết ta?”
Hoàng Khải hỏi: “Ta nói rồi ngươi có tha mạng cho ta không?”