Phần 520: Biến loạn. (2)
Lãnh Nghệ vẫn cho tiếp tục so tài, đến giữa trưa mới tạm dừng ăn cơm, cơm ăn ngay ở công trường, không khác gì cơm của binh sĩ, chuyện này lấy được thiện cảm của không ít binh sĩ.
Ăn xong Lãnh Nghệ lệnh chỉ huy sứ các quân tiếp tục cùng mình thị sát tranh tài, các tướng quân khác về quân mình chuẩn bị.
Thành Lạc Tiệp tranh thủ cơ hội hỏi nhỏ Lãnh Nghệ: “Quan nhân vì sao không giết Đảng Tiến, hắn rõ ràng muốn mưu hại chàng mà!”
“Ta biết!” Lãnh Nghệ thản nhiên nói: ” Đảng Tiến là kẻ ngu xuẩn, giết hắn thì rất dễ, nhưng lôi toàn bộ kẻ đồng mưu của hắn ra mới khó, ta không muốn bứt dây động rừng, đợi tra rõ rồi sẽ quét sạch một mẻ.”
“Thiếp biết chàng muốn đánh từ dưới đánh lên, phá hỏng cơ sở chúng gây dựng, từ đó nắm quyền thống lĩnh cấm quân. Nhưng bọn chúng không chịu ngoan ngoãn để chàng đoạt mất quyền lực như vậy đâu.”
“Tốt nhất bọn chúng nên ngoan ngoãn, nếu không đợi chứng không đơn giản là đòn roi đâu.”
Khi Lãnh Nghệ và Thành Lạc Tiệp thì thầm trò chuyện, Đảng Tiến đau tới mồ hôi ròng ròng, được Trương Xuyên bôi thuốc.
Trương Xuyên nhỏ giọng nói: “May Lãnh Nghệ không hoài nghi gì chúng ta, chúng ta còn có cơ hội.”
“Cơ hội gì chứ?” Đảng Tiến cắn chặt răng nhịn đau: ” Tiếp tục thế này, y sẽ phát hỏng biên chế của chúng ta, tạo thành các quân mới, dù trung tầng còn có người của chúng ta, nhưng quân sĩ cấp thấp đều nhận ân huệ của y, ai còn nghe lệnh khởi sự.”
“Vậy thì giết y thôi.”
“Không vội, chúng ta chưa chuẩn bị đầy đủ, không thể khởi sự. Trước khi Tề vương ra tay, chúng ta không được có hành động, nếu không là thua trắng bàn.”
“Nhưng không thể đợi như thế mãi.”
“Yên tâm, ta còn một chiêu chưa thi triển! Bảo bọn Long Thái chuẩn bị đi, mai tới doanh bọn chúng so tài.”
Trải qua ngày đầu thì đấu, toàn bộ mười vạn binh sĩ của tam nha đã biết tới cuộc thi rồi, ai nấy tay chân ngứa ngáy đợi tới lượt doanh của mình, giờ bảo dừng lại, họ là người đầu tiên không chịu.
Thí điểm thành công ngoài mong đợi, tiếp tục mở rộng ra toàn quân.
Đã có tiền lệ cuộc thi hôm qua, đáng lẽ hôm nay sẽ phải rất thuận lợi, khắp nơi đang bàn tán sôi nổi, ấy vậy mà người so tài hôm nay tỏ ra lười nhác, không chỉ tốc độ chậm, có tên đào đất một nửa là thôi, ngồi bệt xuống đất! Có tên nằm lăn ra đất.
Đảng Tiến nổi giận, đứng trên đài cao chĩa roi vào đám binh sĩ đó: “Làm cái gì thế hả?”
Tên binh sĩ ngồi dưới đất đen xì cao lớn hùng hổ nói: “Chúng ta là cấm quân, không phải dân phu, vì sao phải đào đất? Chủ ý của ai thì người đó tự đi mà đào.”
“Đúng đấy, đúng đấy.” Lập tức có mấy binh sĩ phụ họa, ném công cụ trong tay đi:
Xa hơn nhiều binh sĩ phụ họa: “Nói rất hay, cái gì mà cạnh tranh thăng chức chứ, coi chúng ta là khỉ diễn trò chắc! Chúng ta không làm.”
Đảng Tiến mặt đỏ gay: “Các ngươi muốn tạo phản à? Đứng dậy, tiếp tục thi tài.”
“Tướng quân, quan chức của bọn thuộc hạ đã an bài từ trước, sao vô duyên vô cớ phải dùng cách đám dân phu khảo hạch lại? Thuộc hạ lên thập tướng là do liều mạng mà có, không phải là thứ mẹ nào đó muốn loại là loại, các ngươi đó đúng không?”
Đám đông nhao nhao hưởng ứng.
Lãnh Nghệ cười nhạt, hỏi Đảng Tiến: “Tên đen xì cao lớn đó là ai?”
“Một thập trưởng, tên là Long Thái, để mạt tướng giáo huấn hắn.” Đảng Tiến nói xong hùng hổ từ trên đài cao đi xuống, tới trước mặt Long Thái: ” Ta cảnh cáo ngươi, lập tức quay về thi tài, nếu không sẽ đánh đòn.”
“Đánh thì đánh, lão tử không làm, các huynh đệ, về thôi, tên nào bày ra trò này thì để trên đó làm.” Long Thái đứng lên hô hào: ” Các huynh đệ, dừng lại đi, đừng làm trò khỉ cho người khác.”
Xem ra tên này rất có sức hiệu triệu trong doanh, vừa nói một cái, mấy trăm người ồn ào theo hắn mà đi.
Đảng Tiến giận lắm vung roi đánh, ai ngờ Long Thái trở tay tóm lấy roi, giật mạnh ném ra xa. Hắn không biết làm sao, hỏi Lãnh Nghệ trên cao: “Đại nhân, phải làm sao bây giờ?”
Lãnh Nghệ mỉm cười: “Ngươi không ước thúc nổi thủ hạ của mình thì ta còn cần ngươi làm gì?”
Đảng Tiến tức thì gật đầu: “Lãnh thống lĩnh có lệnh, kẻ nào đãi công, trói lại đánh, người đâu, bắt đám Long Thái lại đánh cho ta.”
Đám thân binh của hắn dạ ran, ào áo xông tới bắt người.
Thành Lạc Tuyền cuống lên: “Thông lĩnh không ra lệnh cho ngươi…”
Lãnh Nghệ ngăn nàng lại: “Đừng gấp, thong thả xem.”
Long Thái thấy đám thân binh kia nhao vào đấm đá người mình thì rống lên: “Con mẹ nó, tên thống lĩnh này không coi chúng ta là người, muốn giết chúng ta, chúng ta bắt lấy y, xem y là thứ chó má gì.”
Bốn phía ầm ầm hưởng ứng, thoáng cái đã đánh đám thân binh kia ngã xiêu ngã vẹo, kéo tới bao vây đài cao. Không chỉ thế, người hai doanh ở xa cũng xông tới, tức thì hơn nghìn người cầm cuốc, xẻng bao vây mấy chục người Lãnh Nghệ, đòi bắt y.
Đám Đồ Du đại sư và Vô Mi đạo trưởng khẩn trương, nếu đơn đả độc đấu, ít người làm bọn họ sợ hãi, nhưng cả nghìn người thế này thì sao chống nổi. Tất cả rút binh khí vây quanh Lãnh Nghệ.
Mấy chục tướng lĩnh khác bên cạnh, người sợ hãi trốn đi, người tận tình khuyên giải, cũng có mười mấy người xắn tay áo lên, tuyên bố kẻ nào xông tới sẽ không khách khí.
Đám người này đã có chuẩn bị, làm sao khuyên bảo hay dọa nạt được, Long Thái hét lớn: “Xông lên, bắt tên khốn họ Lãnh.”
Binh sĩ hò reo điên cuồng leo lên, mười mấy tướng lĩnh ngăn cản, nhưng làm sao cản nổi, rất nhanh đã đẩy bọn họ qua một bên, tới ngoài phòng tuyến đám Lãnh Nghệ. Chỉ là nhìn đám hộ vệ Lãnh Nghệ lăm lăm đao kiếm, sát khí đằng đằng, không tên nào muốn lên đầu.
Lãnh Nghệ đứng sau đám đông nói: “Bắt sống tên cầm đầu.”
Đồ Du đại sư gật đầu: “Đại lão gia yên tâm.”
Long Thái nghe Lãnh Nghệ nói muốn bắt sống mình thì ngớ người ra trong giây lát, sau đó cười phá lên, cười gập bụng: “Họ Lãnh, sợ tới ngu người rồi hả? Còn muốn bắt sống ta sao? Ha ha ha.”
Bên cạnh có tên béo nhìn Thành Lạc Tuyền hau háu: “Mỹ nữ kia thật mọng nước, lát nửa lột sạch ả, treo lên cho các huynh xem, khao thưởng thời gian qua vất vả.”